Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1006




Việc thi đấu môn phái của Cô Nguyệt Hải, đặc biệt là việc mười hạng đầu có thể tiến vào chiến trường Cửu Châu cổ đã truyền khắp phạm vi nhỏ trong Nội Môn.

Không ít đệ tử Nội Môn cũng bắt đầu huấn luyện chịu đựng gian khổ, mục tiêu là để thể hiện nổi bật trong thi đấu môn phái.

Thế nhưng ở đảo Hải Tinh của Ngoại Môn, nhất là phòng tạp dịch thì tất cả vẫn là sóng yên biển lặng.

Sau khi Tiểu Đế Tân quay về, cuộc sống của Diệp Lăng Nguyệt lại khôi phục như thường.

Không, nên nói là có hơi khác so với trước kia, trở nên bận rộn hơn. Bởi vì nàng có thêm một nhiệm vụ nữa, chính là hàng ngày đến Độc Cô Thiên trông coi lửa đỉnh.

Cứ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt sáng sớm mỗi ngày thì phải hoàn thành nhiệm vụ của Dã Luyện Đường, đi về sớm rồi lại vội vội vàng vàng đến Độc Cô Thiên báo cáo, chuyện này không ít lần rước lấy sự chỉ trích của Mộc Sảng.

Thế nhưng bởi vì Hùng quản sự mắt nhắm mắt mở nên Mộc Sảng cũng chỉ có thể nói xấu sau lưng.

Có sự trợ giúp của ngô đồng lá tím, lúc gần trưa Diệp Lăng Nguyệt đã đến Độc Cô Thiên rất thuận lợi.

"Tử Đường Túc, ta tới rồi."

Diệp Lăng Nguyệt đúng hẹn đến báo cáo, chỉ là mấy ngày đầu Tử Đường Túc không lập tức để nàng trông coi lửa đỉnh.

"Thể chất quá kém, tập luyện trước đã."

Ai biết Tử Đường Túc liếc Diệp Lăng Nguyệt một cái rồi vứt lại tám chữ, còn ném một cây chổi cho Diệp Lăng Nguyệt.

"Cái gì? Trông lửa mà còn phân thể chất?"

Diệp Lăng Nguyệt nào có biết Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh không phải là đỉnh thông thường, đỉnh này chỉ có người sở hữu sức mạnh Thiên Địa mới có thể khống chế được lửa.

Nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt đã vừa đột phá Thiên Địa Kiếp tầng thứ ba thì đừng nói là trông lửa, ngay cả muốn mở nắp đỉnh cũng không thể được.

Diệp Lăng Nguyệt cầm cây chổi lên, nhìn xung quanh một chút, theo ý của Tử Đường Túc thì hắn muốn bảo nàng quét sân.

Toàn bộ Độc Cô Thiên cũng chỉ có một cây ngô đồng lá tím, nhưng cây ngô đồng cũng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm mà trên mặt đất rụng đầy lá, căn bản không có ai quét dọn.

Chỉ là, quét lá cây có thể rèn luyện cái gì?

Cái tên này, không phải là bản thân lười biếng nên muốn sai nàng đó chứ?

Diệp Lăng Nguyệt mặt mày ủ rũ, sao đi đến đâu cũng không thoát khỏi số mệnh làm tạp dịch vậy.

Nhưng vừa bắt đầu quét dọn thì Diệp Lăng Nguyệt đã nhận thấy có điều khác rồi.

Việc quét dọn nhìn có vẻ như rất đơn giản nhưng bởi vì là đang ở trong Độc Cô Thiên nên mọi thứ đều khác hẳn.

Khoan nói trọng lượng của cây chổi nặng hơn rất nhiều so với chổi bình thường, chỉ nói số lá cây đó trên đất, mỗi một lá đều vô cùng nặng.

Để có thể quét dọn bình thường, Diệp Lăng Nguyệt không thể không dùng đến sức mạnh Thiên Địa có số lượng ít ỏi trong cơ thể.

Khó khăn lắm mới quét sạch được lá rụng trong một dặm vuông dưới cây ngô đồng, sức mạnh Thiên Địa trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt rất không may cũng đã tiêu hao sạch.

Nàng vừa chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, ai ngờ Tử Đường Túc một tay xách nàng lên, sải bước lớn đi về hướng khe núi.

Đi thẳng đến nơi mà trước đó Diệp Lăng Nguyệt té xuống, Tử Đường Túc mới ném nàng xuống.

"Leo."

Tử Đường Túc chỉ chỉ vào một mặt vách núi dốc đứng không bằng phẳng, rồi xoay người rời đi.

"Nửa ngày leo xong thì trông coi lửa."

Lời này có nghĩa là, nàng chỉ có thời gian nửa ngày để leo lên khe núi rồi mới có tư cách trông coi lửa?

Khóe miệng của Diệp Lăng Nguyệt co mạnh, việc này lại là sao đây.

Trước đây cũng không nói trông coi lửa còn có nhiều tiền đề như vậy, vừa quét sân vừa leo sườn dốc.

Diệp Lăng Nguyệt có hơi phát cáu.

Mặt vách núi này nàng cũng không phải chưa từng leo qua, lần trước nàng leo lên cả nửa ngày cũng chỉ leo được một phần ba, đó còn là trong tình huống sức mạnh Thiên Địa dồi dào.

Nàng tức giận, nhưng Diệp Lăng Nguyệt vừa nghĩ đến vẫn chưa tìm được cách tu luyện nguyên thần của tiểu Đế Tân thì chân đã bước đi một cách rất không có khí thế.

"Tử mặt liệt, ngươi đừng xem thường ta, ta nhất định có thể leo lên được."

Diệp Lăng Nguyệt hướng về phía Tử Đường Túc gào lên một tiếng.

Nói xong thì dùng kết hợp cả tay chân, cam chịu số phận mà leo lên.

Tử mặt liệt.

Tử Đường Túc ngẩn người, đó là cái gì?

Nghe ngữ khí, hình như không phải là khen ngợi.

Tử Đường Túc sờ lên mặt của mình một cách vô thức, nhìn Tam Giới Ưng đang đứng bên cạnh mình một cái hơi mang theo chút nghi hoặc.

"Mặt liệt, hiểu không?"

Tử Đường Túc mới hỏi xong, Tam Giới Ưng liền gật đầu điên cuồng, còn dùng cánh che miệng một cách rất không hiền hậu, phát ra một chuỗi tiếng kêu ngắn cúc cu cu, nghe ra cứ như là đang cười.

Ngay cả Tam Giới Ưng cũng có loại phản ứng này, Tử Đường Túc mà còn đoán không ra ý nghĩa của mặt liệt nữa thì chỉ có là kẻ ngốc thôi.

"Ba ngày, không được ăn."

Tử Đường Túc liếc Tam Giới Ưng một cái, thu lại túi Càn Khôn Sinh Mệnh đựng trứng dế, rồi đi khỏi đó với vẻ rất kiêu ngạo.

Tam Giới Ưng sửng sốt, ngẩn ngơ.

Cúc cu! Chủ nhân sao có thể như vậy, rõ ràng mắng ông ấy mặt liệt là tiểu nha đầu kia, còn nó vô tội mà!

Ôm ý nghĩ muốn để Tử Đường Túc nhìn với con mắt khác, Diệp Lăng Nguyệt trong tình huống đã hao tổn hết sức mạnh Thiên Địa, một tay một chân leo lên phía trên khe núi.

Nhưng sau khi leo một canh giờ thì Diệp Lăng Nguyệt liền hối hận.

Tay chân nàng cứ như là đúc chì vậy, nhấc lên cũng rất nặng.

Dưới tác dụng của trọng lực, ngay cả hô hấp của nàng cũng trở nên khó khăn.

"Hay là, hôm nay cứ như vậy là được rồi, ngày khác thử lại."

Diệp Lăng Nguyệt vừa nảy sinh ý nghĩ như vậy, chợt sau ót bị vũ khí sắc bén gì đó mổ một cái.

Quay đầu lại nhìn, Tam Giới Ưng đã ở ngày sau lưng nàng.

"Đồ chim ngốc, mày mổ tao làm gì?"

Diệp Lăng Nguyệt trừng mắt, Độc Cô Thiên chết tiệt này, người quái lạ chim cũng quái lạ.

"Phạch."

Trả lời Diệp Lăng Nguyệt lại là một cú đánh của cánh, thiếu chút nữa đã đánh Diệp Lăng Nguyệt rớt xuống từ khe núi rồi.

Tam Giới Ưng cũng luôn bực dọc, đều tại tiểu nha đầu này nên chủ nhân mới không cho nó ăn trứng dế.

Chủ nhân bảo nó trông chừng, không thể để cho nàng ta lười biếng.

"Đồ chim ngốc, mày đang thời mãn kinh hay là chưa thỏa mãn dục vọng, đuổi theo tao làm gì. Ôi chao, đừng mổ, ta leo là được rồi."

Diệp Lăng Nguyệt cũng không hiểu nổi, nàng rõ ràng đã học "linh ngôn" của nữ vương Tam Túc Điểu Nhân, hầu hết lời nói của yêu thú đều có thể nghe hiểu, chỉ có lời nói của con Tam Giới Ưng này là nàng nghe không hiểu chữ nào, đúng là quái điểu.

Giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt từ trên vách núi thỉnh thoảng truyền xuống, vọng lại nhiều lần trong khe núi trống trải đã tăng thêm một tia sinh khí khác biệt cho Độc Cô Thiên đã yên tĩnh nhiều năm.

Dưới cây ngô đồng lá tím, Tử Đường Túc đang ngồi khoanh chân, Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh vẫn đang yên lặng luyện hóa.

Mãi cho đến lúc hoàng hôn, là lúc Diệp Lăng Nguyệt phải về nhà rồi.

Tam Giới Ưng từ trên vách núi đá bay xuống, đậu bên cạnh Tử Đường Túc.

Nó phát ra một loạt tiếng kêu, Tử Đường Túc sau khi nghe xong thì bỗng nhiên đứng lên.

Hắn bay vút lên không trung, tìm thẳng đến chỗ một phần tư của vách núi. Lúc này, trong khe núi hẹp có một bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm sấp ở phía trên.

Diệp Lăng Nguyệt đã sức cùng lực kiệt, thể lực chống đỡ hết nổi nên đã ngủ thiếp đi.

Nhưng cho dù là ngủ rồi, nàng vẫn dùng Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ nằm bò lên vách núi đá, không chịu đi xuống.

"Đồ chim ngốc, đừng giục ta, để ta ngủ một lát thôi."

Tiếng nói mớ mơ hồ thỉnh thoảng nhả ra từ trong miệng Diệp Lăng Nguyệt.

Tử Đường Túc nhìn nàng chăm chăm, đáy mắt lóe qua một vẻ phức tạp.

Hắn nghĩ ngợi, không đánh thức Diệp Lăng Nguyệt mà nhẹ nhàng cõng nàng trên người.

Khoảnh khắc thân thể mềm mại của thiếu nữ phủ lên lưng hắn, mặt mày của Tử Đường Túc đột nhiên giãn ra.

Hắn tựa như một con thạch sùng, nhanh chóng di chuyển lên ở trên khe núi, trong chốc lát đã từ khe núi lên đến trên vách núi.