Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1002




Bảo nàng ở lại?

Diệp Lăng Nguyệt không ngờ Tử Đường Túc sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Nếu là người khác thì Diệp Lăng Nguyệt sẽ cho rằng đối phương mưu đồ làm loạn, nhưng Tử Đường Túc lại không phải vậy. Hắn trông có vẻ không vướng bụi trần, căn bản không giống loại người có ý nghĩ gì xấu xa.

"Không được, tiểu Đế Tân còn đang chờ ta về. Ta có thể nghĩ hết mọi cách để bù đắp lỗi lầm của ta, thế nhưng ta không thể ở lại."

Diệp Lăng Nguyệt lập tức từ chối.

Cảnh sắc nơi này tuy rất đẹp, phảng phất giống như Tiên Cảnh nhưng quá hoang vu, không có một tia nhân khí nào.

Nàng không bằng lòng ở lại nơi này, mặc dù ở Độc Cô Thiên cảnh đẹp, Tử Đường Túc cũng đủ đẹp để dưỡng mắt.

Nhưng vừa nghĩ tới việc mỗi ngày lẻ loi trơ trọi đối diện với một gốc cây ngô đồng lá tím, lại còn có một cái đỉnh đầy yêu hồn yêu phách, thêm một quái nhân nói chuyện chưa bao giờ quá "mười chữ" thì Diệp Lăng Nguyệt liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Mới một ngày một đêm không gặp mà nàng đã bắt đầu nhớ tiểu Đế Tân với khuôn mặt tựa như cục bột, cứ mở miệng là gọi một tiếng cô gái giặt đồ rồi.

Ôi, cũng không biết tiểu Đế Tân hiện giờ đã trở về hay chưa.

Phát hiện nàng không có ở đó thì cái tên nhóc không có lương tâm đấy cũng không biết có lo lắng không nữa.

Vì để tìm hắn mà gây ra nhiều rắc rối như thế này, quay về gặp hắn nhất định phải giáo huấn tiểu Đế Tân mới được.

Thấy Diệp Lăng Nguyệt rõ ràng đã thất thần, lông mi dài của Tử Đường Túc chớp chớp, đáy mắt lóe lên vẻ cô đơn.

"Ngươi phụ trách trông coi đỉnh."

Hắn lại nhả ra mấy chữ.

"Thì ra là vậy, ngươi là bảo ta giúp ngươi trông coi đỉnh à? Việc này cũng không khó, thế nhưng hiện giờ ta là tạp dịch, hàng ngày còn phải đến giúp đỡ Dã Luyện Đường, nếu không ta sẽ không thể nhận được linh thạch. Nếu thật sự muốn giúp ngươi trông coi đỉnh thì mỗi ngày đại khái chỉ có thời gian nửa ngày thôi." Diệp Lăng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cái tên này có thể đổi cái tật xấu nói chuyện cứ nói mấy chữ hay không vậy, nàng suýt nữa lại hiểu lầm rồi.

"Tạp dịch?"

Tử Đường Túc nhìn Diệp Lăng Nguyệt, rồi lại nhìn làn da bởi vì lò lửa của Dã Luyện Đường mà đã có hơi đen đi rõ rệt. Hắn khẽ nhíu mày, có hơi không vui.

Bọn họ vậy mà lại để nàng ấy làm tạp dịch.

"Chính là tạp dịch, là người làm việc nặng đó, nói ra thì bình thường những việc ta làm cũng không khác gì với ngươi. Phụ trách trông coi lò lửa, thỉnh thoảng luyện mấy viên khoáng thạch. Lại nói, sao ngươi cũng làm công việc của tạp dịch vậy, ngươi có quen Hùng Lực không, hắn là quản sự của Dã Luyện Đường."

Diệp Lăng Nguyệt nhìn nhìn Tử Đường Túc một cách hồ nghi.

Lại nói, trước đây thành chủ bốn phương đều gọi Tử Đường Túc là tôn thượng, nàng còn tưởng rằng thân phận của Tử Đường Túc tại Cô Nguyệt Hải ít nhất cũng là cấp bậc tứ đại trưởng lão, ai ngờ đâu cũng là người trông coi đỉnh.

"Không quen."

Toàn bộ Cô Nguyệt Hải, người có thể khiến Tử Đường Túc nhớ tên chỉ có chưởng giáo Vô Nhai, hiện giờ lại có thêm Diệp Lăng Nguyệt.

"Vậy chúng ta cứ quyết định vậy nha. Sau này mỗi ngày ta sẽ đến trông coi đỉnh hỏa cho ngươi nửa ngày coi như bồi thường, cho đến khi giúp ngươi luyện hóa xong yêu hồn yêu phách trong đỉnh này thì ngươi và ta cũng coi như là không ai nợ ai. Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải quay về đây." Diệp Lăng Nguyệt cũng có ý lôi kéo làm quen Tử Đường Túc, giúp Tử Đường Túc trông coi lửa chưa biết chừng còn có cơ hội nghe ngóng được một số tin tức hữu ích.

"À, còn nữa, làm sao ra khỏi nơi này vậy, chắc là có lối ra chứ nhỉ?"

Diệp Lăng Nguyệt vừa rồi cũng không nhìn thấy Tử Đường Túc đi vào thế nào.

"Ta đưa ngươi ra ngoài."

Tử Đường Túc dứt lời, thoáng cái người đã không còn thấy bóng dáng.

"Người đâu rồi? Đúng là chờ dựa dẫm được đàn ông thì heo nái cũng muốn leo cây, câu này nói quả không sai, dựa vào người khác chi bằng dựa vào chính mình thì hơn."

Diệp Lăng Nguyệt lại bối rối, xung quanh làm gì còn thấy bóng dáng của Tử Đường Túc.

Nàng than thở một tiếng, trong lúc không biết làm sao nàng nhìn xung quanh xem thử. Kết hợp cả tay chân một cách cam chịu số phận, sử dụng Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ tìm một chỗ ở vách núi tương đối bằng phẳng, nàng sử dụng cả hai tay hai chân leo lên khe núi một cách chậm chạp.

Bóng dáng Tử Đường Túc lướt qua, người đã đứng ở trên khe núi.

Con Tam Giới Ưng oai phong lẫm liệt đó vừa nhìn thấy Tử Đường Túc thì hai cánh vỗ vỗ bay tới.

Bộ dạng hung hãn trước đó đã hoàn toàn biến mất, ngược lại nó dùng cái mỏ sắc bén cạ cạ vào bàn tay của Tử Đường Túc một cách thân mật.

"Thèm ăn rồi à?"

Tử Đường Túc mở túi Càn Khôn Tử Kim ra, lấy ra từ bên trong mấy cái trứng dế.

Thì ra trước đây sở dĩ Tử Đường Túc chịu nể mặt đi tham gia Thiên Hạ Đệ Nhất Rèn cũng là vì con Tam Giới Ưng này.

Con chim ưng này là thần thú bảo vệ của Độc Cô Thiên, vẫn luôn đi theo Tử Đường Túc cho đến hôm nay, thức ăn nó thích nhất chính là trứng dế giàu dinh dưỡng.

Trong túi Càn Khôn sinh mệnh của Diệp Lăng Nguyệt có ẩn chứa linh khí, hữu ích cho việc sinh sôi nảy nở của sinh linh. Trước đây số trứng dế này được cất giữ trong đó, trong hai năm đã sinh sôi nảy nở một lượng lớn dế nên Tam Giới Ưng mới có lộc ăn.

Tam Giới Ưng ăn một cách ngon lành.

Đúng lúc này, đôi mắt dài của Tử Đường Túc hơi nheo lại.

Một luồng ảnh xanh lướt đến, lại thấy chưởng giáo Vô Nhai vội vàng chạy đến.

"Tử Đường tôn thượng, tối hôm qua có thích khách xâm nhập vào nội môn nên bị vãn bối gây thương tích. Nghe mấy đệ tử nói thích khách đó hình như lẻn vào Độc Cô Thiên, không biết có quấy rầy đến tôn thượng không?"

Lời này vừa mới hỏi xong, chưởng giáo Vô Nhai liền nhận được một cái quét mắt lạnh lẽo.

Bị thương, còn để cho nàng làm tạp dịch?

Lão già Vô Nhai tệ hại này, quả nhiên là làm chưởng giáo lâu quá nên đầu óc có vấn đề rồi thì phải.

Hắn nhờ ông ta tìm người sở hữu sức mạnh Thiên Địa, tròn hai năm rồi mà mỗi tháng hắn đều mặt ủ mày ê đến báo cáo nói là không tìm được. Giờ thì tốt rồi, không dễ gì người ta tự mình tìm tới cửa lại suýt chút nữa bị hắn hại chết.

Trong đôi mắt màu tím của Tử Đường Túc lập lòe ánh sáng tím.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này chưởng giáo Vô Nhai đã bị lăng trì một ngàn một vạn lần rồi.

Chưởng giáo Vô Nhai chợt cảm thấy cổ căng lên, toàn thân nổi hết cả da gà.

Ông ta đang đoán xem là tình huống gì, sao ông ta cứ cảm thấy tôn thượng trước giờ hiếm khi nói chuyện đang nổi giận rồi.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn lơ là sơ suất, để cho thích khách lẻn vào nên đã chọc giận tôn thượng?

Hay là ông ta vẫn mãi chưa tìm được đồ đệ mà tôn thượng muốn tìm?

Không được, lần này sau khi trở về nhất định phải gấp rút tìm người!

Tam Giới Ưng kêu xì xào vài tiếng, vui mừng trên nỗi đau của người khác.

Lão già, ông xong đời rồi, tôn thượng rất không vui.

"Chướng mắt."

Tử Đường Túc không nói thêm lời nào, ống tay áo quét một cái, đất bằng xoáy lên một cơn gió.

Cơn gió đó cũng cổ quái, trong phút chốc liền quét chưởng giáo Vô Nhai ra ngoài tựa như gió thu cuốn hết lá vàng vậy, thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Chưởng giáo Vô Nhai đáng thương còn chưa hiểu ý của từ “chướng mắt” thì đã bị “dọn dẹp” mất rồi.

Sau khi Tử Đường Túc đuổi chưởng giáo Vô Nhai đi, lại chờ thêm giây lát, ai biết Diệp Lăng Nguyệt vẫn chưa đuổi theo kịp.

Hắn không khỏi có hơi buồn bực, không phải bảo nàng ấy đi theo ư?

Người đâu rồi?

Tử Đường Túc đành phải quay người trở về đáy khe núi để đi tìm người.

Thế nhưng tìm tới tìm lui ở khe núi vẫn không tìm thấy Diệp Lăng Nguyệt.

Đang lúc Tử Đường Túc buồn bực không biết Diệp Lăng Nguyệt đi đâu thì Tam Giới Ưng đến báo tin rằng nó đã phát hiện Diệp Lăng Nguyệt.

Trên vách núi dựng đứng, Diệp Lăng Nguyệt mệt đến mức lè lưỡi thở như một chú cún vậy.

Độc Cô Thiên này cũng không biết lúc trước là do tên khốn kiếp nào thi công. Vách núi này cộng thêm tác dụng của trọng lực, nàng đã leo đúng hai canh giờ, từ buổi sáng leo đến trưa mới miễn cưỡng leo được lên một phần ba.

Nhìn lên phía trên khe núi, bầu trời xanh xa vời vợi đó khiến Diệp Lăng Nguyệt có loại kích động muốn thổ huyết.