Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 100




“Đại hoàng, công kích bên trái đằng trước Lang Vương.”

Phượng Tân đứng ở sau lưng Đại Hoàng, đối mặt tình huống như thế, không hề hốt hoảng, chợt nói.

Đại Hoàng nghe hiểu lời nói của Phượng Tân, nhe rang đạp chân một cái, cùng chiến đấu với Lang Vương.

Đại Hoàng vừa rời đi, hai con chó sói còn lại phân tán ra rồi vây quanh Phượng Tân.

Bọn chúng nhận ra được, Phượng Tân là người bình thường.

Trong ánh mắt của Phượng Tân lóe lên một tia lệ quang.

Thân thể hơi nghiêng về phía trước, đạp một quyền. Tên thư sinh Phượng Tân nhu nhược lại biết võ?

Nếu để ý một chút sẽ phát hiện ra. Phượng Tân cũng không biết võ, mỗi lần hắn công kích đều không có Nguyên Lực. Nhưng hạ thủ của hắn vừa gian xảo vừa chuẩn xác. Thân thể hắn giống như một con lươn trơn trượt cùng với Đại Hoàng bên tả bên hữu, giáp công bầy sói.

Xương sống của Đại Hoàng giống như một cánh cung to lớn, bay vút lên trời, phía trước bàn tay như thanh thép, nhắm ngay vào thắt lưng Lang Vương.

Đầu đồng, đuôi sắt, lưng đậu hũ, nói chính xác là loài sói

Sói đói đầm lầy cũng không ngoại lệ, Lang Vương bị đau, kêu thảm một tiếng. Đại Hoàng nhân cơ hội dùng cái đuôi cuốn chặt lấy Lang Vương.

Lang Vương giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, Phượng Tân tránh hai con chó sói, tay sờ vào eo, chỉ thấy một vệt trắng như tuyết lóe lên, đâm vào đầu Lang Vương. Cùng lúc màu trắng hồng của não phun đầy đất.

Sói đói ở hai đầu đầm lầy thấy Lang Vương vừa chết, bị dọa sợ đến lùi lại mấy bước.

Chính vào lúc này, sâu bên trong ao đầm truyền tới một tràng tiếng kêu to du dương. Khi nghe thấy tiếng kêu ấy, toàn bộ các loài thú trong ao đầm đồng loạt run rẩy.

Hai con sói đói kia nghe được tiếng vang đó, kêu lên một tiếng bi thương, chợt quay đầu chạy vội đâm vào gốc cây phía sau lưng, trong nháy mắt đã tắt thở.

Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, Đại Hoàng giật mình một cái. Trong đáy mắt nó cũng thoáng qua một vẻ sợ hãi. Tứ chi giống như là mất đi sự khống chế lực vậy, sợ hãi như muốn đâm vào cái cây ở cách đó không xa.

Cổ của Đại Hoàng thoáng cái bị xách lên, Phượng Tân đang tóm lấy Đại Hoàng.

Đại Hoàng cảm thấy trong cơ thể như nhiều thêm một cỗ sức mạnh vậy. Nỗi sợ hãi cùng bất an trước đó dần tiêu tan hết.

Phượng Tân ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thoáng qua một tia sắc lạnh.

Trên bầu trời đêm là một mảng đen nhánh thêm vài mảng thụy quang ngũ sắc nhỏ. Và những thụy vân đang dịch chuyển sâu vào trong Vân Mộng Chiểu.

Trong Vân Mộng Chiểu, một lượng lớn các loại thú bị kinh hoảng thất thố, rối rít tự sát.

Đó là...

Trong bóng tối, có một tiếng tiếng chê cười lạnh lùng. Khi nghe thấy tràng cười ấy, trong đôi mắt của Phượng Tân thần sắc huyễn biến, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Thế nào, sợ nàng ấy có chuyện gì?”

Trong làn sương trắng xóa, không biết từ nơi nào truyền tới một giọng nói trầm thấp.

Giọng nói này rất có từ tính, nghe giống như có một loại cảm giác dụ người phạm tội.

“Không phải chuyện của ngươi.” Khi Phượng Tân nghe thấy giọng nói ấy, chân mày liền nhíu lại, quật cường nói lại một câu. Bản mặt vốn đang tái nhợt giờ lại trắng thêm mấy phần.

Tay hắn nắm chặt lấy nhau, các đốt ngón tay trắng bệch. Nội tâm giống như là đang đấu tranh điều gì.

“Đừng mạnh miệng, trận sương này không giống bình thường, vù vù. Nói không chừng, truyền thuyết của Vân Mộng chiểu là thật.” Trong giọng nói ấy, còn mang theo mấy phần hài hước.

Truyền thuyết Vân Mộng chiểu?

Dưới ống tay áo Phượng Tân, bàn tay đột nhiên thả lỏng ra. Lẽ nào nói trận sương trắng đêm nay, lại là...

Xung quanh khôi phục lại vẻ yên tĩnh, đến khi Đại Hoàng phản ứng lại, trong doanh trại đã trở nên trống không.

Đại Hoàng đột nhiên kêu một tiếng, chỉ là trong doanh trại lại không thấy bóng dáng Phượng Tân.

Đại Hoàng có chút lo lắng, nó phụng mệnh lệnh của Diệp Lăng Nguyệt, nhất định phải bảo vệ tốt cho Phượng Tân, nhưng bây giờ thì người không thấy.

Đại Hoàng đi loanh quanh một vòng trong doanh trại. Một chút mùi của Phượng Tân cũng không có.

Nó ảo não lắc lư cái đuôi, lao vào trong đám sương mờ.

Chính vào một giờ trước khi thụy quang ngũ sắc xuất hiện, cũng chính là lúc doanh trại gặp phải tập kích. Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi cũng gặp phải rắc rối lớn.

Đêm càng khuya hơn, Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi không cảm thấy gì, nhưng khi hai người càng đi xuống thì lại phát hiện sương mù càng lúc càng dày đặc.

Sau khi sương mù xuất hiện, ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt. Vốn nhận thức có thể thăm dò khoảng năm trăm thước, nhưng gắng gượng bị ép đến chỉ có thể quan sát được chừng khoảng cách mười thước.

Ở tình huống như vậy, nếu gặp phải phục kích là vô cùng nguy hiểm. Chỉ tiếc lúc này Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi đều đã rơi vào tình huống cưỡi hổ khó xuống.

Bởi vì sương mù, ngay cả con đường cũ trở về hai người cũng không tìm thấy. Hai người đều âm thầm hối hận, không nghe lời Phượng Tân từ sớm.

Lúc này, hai người họ chẳng khác gì kẻ mù đường, chỉ có thể là rập khuôn, chậm chạp di chuyển trong sương mù.

“Đây rốt cuộc là loại sương mù quái quỷ gì vậy.”

Trong đám sương mù, Diệp Lăng Nguyệt để ý thấy phía trước xuất hiện một đám nguyên lực đang biến động.

An Mẫn Hà đã chữa trị sơ qua. Nàng ta và vài tên thị vệ xuất hiện ở cách đó không xa.

Độc Phong trên người An Mẫn Hà đã được chữa trị, nhưng mặt nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Dùng vải bọc thuốc quấn quanh mặt, nhìn qua rất là tức cười.

Lúc thấy Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi, thì cơn giận của An Mẫn Hà lại nổi lên.

“Lên, chặn Lam Thải Nhi lại rồi bắt ả nhà quê và con tiểu súc sinh trên người nàng ta lại. Bổn quận chúa ta muốn rút gân lột da!” An Mẫn Hà giận mắt đỏ, nàng giận giữ quát lên một tiếng, mấy tên cao thủ Tiên Thiên liền chia ra làm hai.

Hai người chặn Lam Thải Nhi lại, những người khác thì bao vây lấy Diệp Lăng Nguyệt.

“An Mẫn Hà, ngươi dám! Ngươi không sợ Phượng Vương tìm ngươi tính sổ.”

Hai đấu với tám, hơn nữa đối phương đều là cao thủ Tiên Thiên. Trong lòng Lam Thải Nhi biết ngày hôm nay lành ít dữ nhiều.

“Hãy để cho thi thể của các ngươi đi tố cáo với Phượng Vương đi!” An Mẫn Hà cười lạnh. Vân Mộng chiểu lớn như vậy, tối nay lại xuất hiện sương mù, chỉ cần nàng giết chết hai người này, tùy ý vứt xác họ ở đâu đó trong đầm lầy kia thì ai biết người là do nàng giết.

“An Mẫn Hà, có bản lãnh thì một người một ngựa tới đây, ta chờ ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không ứng chiến, nhấc chân chạy về phía sau lưng.

“Một người một ngựa, chỉ dựa vào ngươi mà đòi thách đấu với bổn quận chúa!” An Mẫn Hà ngoài miệng nói vậy, nhưng dưới chân vẫn không khỏi đi theo Diệp Lăng Nguyệt chạy trong lớp sương trắng.

Nàng ta không tin, bản thân là một cao thủ Hậu Thiên, lại không thể xử lý nổi một ả nhà quê luyện thể cảnh.

“Quận chúa! Mau quay lại!”

Tiếng đánh nhau phía sau lưng và tiếng quát tháo của bọn thị vệ càng lúc càng xa.

An Mẫn Hà chỉ thấy hình bóng của Diệp Lăng Nguyệt ở phía trước giống như một con thỏ càng chạy càng xa.

Càng đuổi theo về trước, An Mẫn Hà càng cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Chợt, Diệp Lăng Nguyệt biến mất.

Dưới chân An Mẫn Hà thu lực, không dừng được đụng vào cái gì đó, khiến cho nàng hoa mắt chóng mặt.

Bởi vì sương mù, tầm nhìn xung quanh mình đã rất thấp. An Mẫn Hà quờ quạng, chợt tay nàng chạm vào cái gì đó.

“A!”

Phía trước nhảy vọt ra một Quỷ Nữ Chiểu Chu dữ tợn.

Quỷ Nữ Chiểu Chu mà Chiểu Chu và An Mẫn Hà từng thấy hoàn toàn không giống nhau. Bụng nó tròn vo, ước chừng to gấp hai lần so với Quỷ Nữ Chiểu Chu bình thường, sâu thẳm trong ánh mắt lại lộ ra một vẻ nguy hiểm chết người.