Thần Y Độc Phi

Chương 72: Mời đại phu




 Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên: “Xem đi! Vi phụ cho ngươi xem.”

Phượng Vũ Hành lúc này mới gật đầu, tiến lên hai bước, lấy tay đặt lên cổ tay Phượng Tử Hạo.

Phượng Tử Hạo phản xạ có điều kiện trốn nàng, nhưng vừa động, trên người liền đau, tức giận đến khóc. không ra nước mắt, chỉ có thể làm nũng lão thái thái: “Tổ mẫu, đừng để nàng đánh ta! Nàng thật đáng sợ, nàng sẽ đánh tai”

“Chớ sợ chớ sợi” Lão thái thái ôm Phượng Tử Hạo, như ôm một tiểu hài tử, còn vỗ nhẹ lưng, “Hạo nhi ngoan, trước hết để cho nàng xem, ngày mai để phụ thân ngươi ra bên ngoài mời đại phu đến, thật sự không được thì chúng ta mời Thái y trong cung.”

Phượng Vũ Hành cố ý ghê tởm một nhà người này: “Đúng vậy, bằng vào mặt mũi Đại tỷ tỷ, Thái y trong cung nhất định sẽ đến Phượng phủ một chuyến.”

“Đều ngậm miệng lại cho ta!” Phượng Cẩn Nguyên rống to, “Xem bệnh!”

Phượng Vũ Hành mân miệng cười, mạnh mẽ cầm cổ †ay Phượng Tử Hạo.

Phượng Tử Hạo coi như cũng không hồ đồ, giấy dụa kêu lên: “Ta là bị đánh ngoại thương, ngươi bắt mạch làm gì?”

“Ngoại thương còn nhu nội dược y (1), ta thuận tiện  xem bệnh bên trong cho ngươi.”

(1) Nhu nội dược y: Cái này ta không biết, đoán là A Hành muốn khám những cái bên trong cơ thể, bao gồm cả s1nh lý.



Phượng Tử Hạo từ chối, phát hiện căn bản tránh không thoát, rõ ràng đã buông tha, thành thành thật thật để Phượng Vũ Hành bắt mạch cho hắn.

Lão thái thái cũng không bài xích nữa.


Kỳ thật lại nói tiếp, lão thái thái rất tin tưởng y thuật của Phượng Vũ Hành, không bằng dựa vào cái khác, chỉ bằng cách nàng chữa cái thắt lưng này.

Cũng không biết thuốc dán Phượng Vũ Hành cho nàng là thuốc gì, trước lạnh, sau nóng, mặt miếng dán làm toàn thân lập tức thoải mái. Buổi sáng thắt lưng còn cứng, ban đêm tỉnh lại có thể khom người xuống một chút. Hơn nữa nàng nghe lời Phượng Vũ Hành, bỏ hai cái đệm mềm trên giường đi. Trước kia chỉ nghĩ ngủ càng mềm càng tốt, nay mới biết giường cứng cũng không Sai.

Phượng Cẩn Nguyên chú ý biểu tình Phượng Vũ Hành, mắt thấy nàng tiếp tục bắt mạch, mi tâm nhíu lại thành một đường, không khỏi lo lắng: “Bị thương nghêm trọng?”

Phượng Vũ Hành lắc đầu: “Thương thế không sao, đều là bị thương ngoài da, căn bản không bị thương đến gân cốt, dùng ít dược ngoài da là được, chỉ là nội bộ...” 

“Nội bộ như thế nào?” Lão thái thái cũng nóng nảy, “Có phải đem hắn đánh đến nội thương hay không?”

“Mẫu thân.” Phượng Cẩn Nguyên trầm giọng nói: “A Hanh nói không bị thương đến gân cốt.”

“Vậy vì sao nội bộ có chuyện?”


Phượng Vũ Hành đứng dậy, nhìn thoáng qua Phượng Tử Hạo, trong lòng nổi nên cười lạnh, mới bẩm báo Phượng Cẩn Nguyên: “Phụ thân, tinh lực trong cơ thể Đại ca hư nhược, tiêu hao quá độ, cứ thế, con nối dòng rất gian nan.”Cái gì?” Mọi người kinh hãi, Phượng Cẩn Nguyên bỗng nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn Phượng Tử Hạo: “Hắn mới mười bảy tuổi, sao lại như thế?”

Phượng Vũ Hành cũng không tranh cãi, chỉ nói: “Hoặc là y thuật A Hành không tỉnh thông, phụ thân lại mời đại phu xem đi.”

Lão thái thái vội vàng gật đầu: “Nhất định là y thuật của ngươi không tinh thông, Hạo nhi sao có thể con nối dòng gian nan? Cẩn Nguyên! Pháp người mời đại phu đi! Mời đại phu tốt nhất!”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, phân phó gã sai vặt: Lấy thiệp của ta đi mời Lưu thái y đến phủ một chuyến.”

Lão thái thái lúc này mới yên lòng, “Lưu thái y kia xem bệnh thiên về chứng bệnh này, có hắn đến ta cũng. an tâm”


Tâm Phượng Vũ Hành nói, chờ Lưu thái y cũng nói như vậy, các ngươi nên hoàn toàn yên tâm.

Phượng Cẩn Nguyên biết ngoại thương của Phượng Tử Hạo không sao, lúc này mới sai người nâng hắn về Kiếm Lăng hiên của mình.

Mọi người đều có lòng hiếu kỳ cùng nhau đi theo, Phượng Vũ Hành cũng không ngoại lệ. Trước sau ngủ không được, không bằng đi xem náo nhiệt.

Nàng an bài Tôn ma ma và các nha đầu lưu lại chăm sóc Diêu thị và Tử Duệ đi ngủ sớm một chút, tự dẫn theo 'Vong Xuyên và Thanh Ngọc chuẩn bị đi qua. Diều thị chỉ khuyên nang cẩn thận một chút, cũng không nói thêm gì.


Phượng Vũ Hành biết Diêu thị cũng không thích tiếp xúc nhiều với người của Phượng phủ, đặc biệt là những lão hạ nhân này, Diêu thị từng làm chủ mẫu, nay bị luân làm thiếp, tình cảm lấy gì mà giữ.

Kiếm Lăng hiên của Phượng Tự Hạo thật sự là ngoài dự kiến của Phượng Vũ Hành, nàng vốn nghĩ nếu có thể dạy ra tên kia, vậy ít nhất phải là khí phái phi thường, hơn nữa mang theo điểm uy vũ khí phách.

Ai ngờ, đây căn bản là phiên bản của Kim Ngọc viện.

Trầm thị đem những thứ tốt cho Phượng Tử Hạo xếp chồng chất, chỉ còn kém mỗi xây tường bằng gạch vàng. thôi. Xa hoa thì đủ, khí phách lại không thấy, chẳng những hai chữ “Kiếm Lăng” không hợp, thậm chí còn có mùi son phấn dày đặc. 

Ngay cả Hàn thị cũng phải lấy khăn tay che mũi lại, nhỏ giọng than thở với An thị bên cạnh: “Đúng là Đại thiếu gia của quý phủ chúng ta nha, chậc chậc!”

Nàng chỉ châm chọc, cũng không nói tiếp, bởi vì Phượng Cẩn Nguyên đã bắt đầu phát giận: “Ban đầu đem viện này cho sửa lại từ đầu một lần, mẫu thân ngươi lại đưa cho ngươi thứ này thứ nọ toàn là đồ bỏ đi!”