Thần Y Độc Phi

Chương 413: Chín thước




“Tam tiểu thư! Tam tiểu thư người ở đâu?”



Mai Hương thu hồi áo khoác, làm thế nào cũng tìm không được Tưởng Dung. Nàng nhớ lúc rời đi Tưởng Dung ở ngay bên cầu chờ, thế nào lại trở về đã không thấy tăm hơi?



Mai Hương đứng trên cầu nhỏ nhìn xuống, phàm là địa phương có thể tìm được đều đảo qua một lần, nhưng vẫn không có phát hiện tung tích tiểu thư.



Nàng suy nghĩ Tưởng Dung có thể do quá lạnh, chờ không nổi đã đi về trước, hai người đi đường khác nên mới không gặp nhau, vì thế lại nhanh chóng chạy về.



Trở về phòng mới phát hiện Tưởng Dung vốn chẳng trở lại!.



Mai Hương lần này cuống lên, lại không dám nói, chỉ đành trở về một chuyến tìm một lần, vẫn không thu hoạch được gì như cũ.



Tiểu nha đầu mệt đến mức không kịp thở, cuối cùng lý trí vân còn, nghĩ một hồi lại đi tới Đồng Sinh Hiên tìm. Đi thẳng đến cửa vòng cung ngoài Liễu Viên, gặp được nha đầu gác đêm, đã vội vàng hỏi: “Có thấy tam tiểu thư đi về phía này không?”.



Nha đầu kia được phân phó, rất khách khí với người trong viện An thị, nghe nàng hỏi, đã lắc đầu đáp: “Không có, một đêm nay cũng không có ai tới qua. Sao zậy? Vì sao hơn nửa đêm đến bên này tìm tam tiểu thư?” 



Mai Hương gấp đến giậm chân một cái. “Không được, ta phải trở về nói cho An di nương biết, không thấy tam tiểu thư!”



Nói xong xoay người chạy đi.



An thị vẫn còn đang trong mộng, bị gọi tên vẫn thấy quái lạ, mình có phải nằm mơ hay không, mơ mơ màng màng nhìn thấy Mai Hương đang khóc, buột miệng hỏi một câu:



“Buổi tối khuya ngươi không canh giữ bên cạnh tam tiểu thư, chạy đến nơi này của ta khóc cái gì?”



Mai Hương khóc đến lời nói cũng không hoàn chỉnh, chỉ đành nhờ nha hoàn thiếp thân của An thị là Bình nhi đến chuyển lời:



“Mai Hương vừa mới nói, không thấy tam tiểu thư nữa” “Cái gì?"



An thị kinh hãi, vọt người ra khỏi giường, vừa mặc: xiêm y vừa hỏi Mai Hương.



“Rốt cuộc sao lại thế, ngươi nói nhanh lên!” Mai Hương lại nói chuyện đã xảy ra một lần, kể rất tỉ mỉ, nói xong lời cuối cùng, ba người cũng đã rời sân vội tới hồ nhân tạo bên kia.



“Nô tỳ cũng không dám kêu quá lớn tiếng, sợ bị người khác nghe thấy, nên cũng tìm không cẩn thận, di nương tìm thêm lần nữa xeml”



An thị vừa nóng vừa không khỏi nhéo Mai Hương mấy cái, tức giận nói: “Cả tiểu thư cũng tìm  không được, còn giữ nha đầu như ngươi làm gì?”



Mai Hương biết là mình sai, nào dám nguy biện, chỉ không ngừng nói: “Chỉ cần tam tiểu thư không có chuyện gì, Mai Hương mặc cho di nương xử lý."



Bình nhi đi theo khuyên An thị: “Di nương đừng có gấp, trước mắt tìm tam tiểu thư mới là chuyện khẩn yếu, chúng ta đi maul”



Ba người gần như chạy đến cầu, nhưng về đêm bên hồ yên tĩnh, đâu có nửa bóng người.



An thị càng tìm càng tuyệt vọng, đến cuối cùng rõ ràng ngồi bên hồ, nhìn hồ nước tĩnh lặng thì sinh ra một loại kích động nhảy xuống. Nếu không phải Bình nhi phát hiện kịp thời giữ chặt, chỉ sợ nàng sẽ rơi vào trong nước.




Lúc này, chợt nghe Mai Hương ở cách đó không xa hét to: “Mau đến xeml”



Thần kinh hai người chấn động, nhanh chóng đứng lên chạy qua. Đến lúc đó, chỉ thấy Mai Hương đang chỉ  vào một chỗ bên hồ, sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Các ngươi nhìn tảng đá này, có phải bị người đạp vỡ?”



Nàng vừa nói như thế, An thị và Bình nhi cũng chú ý. nhìn qua. Quả nhiên, trên đá rõ ràng có dấu bị người giãm rơi mất một nửa, vụn đá lộ ra bên ngoài, nhìn thấy mà giật mình.



“Bình nhỉ. ”



An thị bất chợt trấn định, tuy thân mình vẫn còn có chút run cầm cập, cũng không thất kinh giống như trước.



“Đi thông tri lão thái thái, nói... Tam tiểu thư nhảy xuống nước, thỉnh lão thái thái cứu mạng.”




“Vâng.”



Bình nhi đáp một tiếng, nhanh chân chạy về hướng Thư Nhã viên.



Tin tức tam tiểu thư rơi xuống nước rất nhanh đã truyền khắp toàn phủ, trừ quản gia Hà Trung cùng với người làm trong phủ, chủ tử chạy tới đầu tiên là Trầm Ngư.



Chỉ thấy nàng chạy tới bên hồ, chớp mắt nhìn thấy An thị đã đưa mắt nhìn mặt hồ.



Kinh ngạc mà nhìn chằm chằm trong chốc lát, xong nhỏ giọng hỏi Ỷ Lâm bên người. “Ngươi nói, hồ nước này sâu bao nhiêu?”.



Ỷ Lâm đáp: “Nô tỳ trước đây từng nghe Hà quản gia nói qua, đây là hồ lớn nhất trong phủ, nước sâu chín thước.



“Chín thước. ” 



Khóe môi Trầm Ngư hiện ra mỉm cười. “Nước sâu chín thước, Tưởng Dung tiểu thư ngã xuống nhất định phải chết chìm nhỉ?”



Ỷ Lâm sửng sờ, trong ấn tượng của nàng, tam tiểu thư là một người kiệm lời, dường như không có gì trực. tiếp xung đột với đại tiểu thư, vì sao đại tiểu thư sẽ nói ra những lời như vậy?



Một bên khác, Hà Trung đã phái hạ nhân bơi giỏi nhảy xuống hồ tìm người.



Phía dưới hồ nhân tạo Phượng phủ có động khẩu lưu thông, tuy ngày đông giá rét nhưng cũng không có kết băng. Nhưng nước lạnh như thế, ai nhảy xuống đều run sặc một cái, kỹ năng bơi có tốt cũng không chịu nổi giá rét.



Những bọn hạ nhân kia mới nhảy xuống không lâu thì lại bò lên trên, từng người từng người bờ môi đông lạnh phát tím, tứ chỉ cứng ngắc.