Huyền Thiên Hoa đúng lúc cắt đứt đề tài này, mở miệng nói: “Chu phu nhân rất đúng lúc, đệ muội chữa thương cho Minh nhi, định là kỳ hạn bảy ngày, hôm nay chính là lúc xuất quan, không bằng chúng ta cùng chờ một chút, chắc là họ cũng sắp ra rồi.”
Chu phu nhân gật đầu một cái: “Được.” Sau đó nâng Diêu thị đứng lên, cùng ngồi xuống đối diện Huyền Thiên Hoa.
Căn bản không ai để ý đến Phượng lão thái thái. Diêu thị không thể hành lễ với nàng, cũng không nói lời nào, chỉ nói chuyện với Chu phu nhân, gạt nàng sang một bên.
Trong lòng bà tức giận, nhưng lại suy nghĩ kì một chút, Diêu thi hôm nay cùng Phượng gia đã không còn quan hệ, người ta lại còn là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngay cả Chu phu nhân cũng không nhận nổi đại lễ của nàng, mình sao lại có tư cách để nàng chủ động gọi.
Nghĩ đến đây, vội vàng mở miệng, rất không khách khí nói: “Chúng ta cũng ngồi xuống chờ đi.”
Lúc này, một nha đầu của Đồng Sinh Hiên đưa chun trà cho lão thái thái xong không để ý đến bà nữa.
'Trầm Ngư đứng bên người lão thái thái, suy nghĩ không kâu nữa mfinh cũng phải mời Phượng Vũ Hoành chữa nhanh cho nàng, chỉ mong đến lúc đó ngàn vạn lần không kinh động bấy kỳ người nào.
Nghĩ tới đây, không kiềm lòng được nhìn Phượng Phấn Đại một cái, sau sự việc lần này, đến lúc đó nàng sẽ phái người để ý hơn, muôn ngàn lần không để cho sự việc này phát sinh lân nữa.
'Trong viện có người đứng nười ngồi, cũng kiên nhẫn chờ, phòng thuốc của Phượng Vũ Hoành đóng chặt cửa, bên ngoài có hai tên thị vệ của Ngự Vương phủ canh giữ. Phượng Phấn Đại nhích từng bước muốn tiến lại gần, luôn muốn nhìn vào bên trong, nhưng mỗi lần tới gần ngăn cản nàng là hai thanh trường kiếm.
Nàng bị dọa sợ không dám tiến lên nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn trở lại đứng bên người lão thái thái, lão thái thái thấy thế, guong mặt lạnh lùng thỉnh thoảng hướng nàng trừng mắt khiến Phấn Đại kinh hãi.
Ước chừng nửa giờ sau, cửa phòng thuốc rốt cuộc cũng mở ra, thị vệ đứng gác hai bên đem vị trí trước cửa nhường ra, chỉ thấy bên trong một nam một nữ hai người đi ra, một người đẩy xe lăn, một người ngồi xe lăn. Người ngồi xe lăn trên mặt bao bọc bở mặt nạ hoàng kim, người đẩy xe sắc mặt trầm xuống, bầu không khí theo. hai người xuất hiện trong nháy mắt đè nén.
Huyền Thiên Hoa đứng lên đi về phía trước đầu tiên nhưng cũng không có mở miệng hỏi gì.
Phượng Vũ Hoành đẩy Huyền Thiên Minh đến trước mặt Chu phu nhân, nhìn đối phương một lúc lâu, mới cung kính nói: “A Hoành vô năng, không thể chữa được cho điện hạ.”
Chu phu nhân sững sôt một chút, trên mặt có chút khó tin, nhưng chớp mắt đã sáng tỏ, một lúc sau lại mở miệng, vẫn là mang theo tiếc nuối không biết làm sao: “Làm sao có thể như vậy?”
Phượng Vũ Hoành sắc mặt lại càng trầm hơn, cúi thấp đầu nói: “Ngày mai, A Hoành sẽ tự vào cung đi thỉnh tội với phụ hoàng.”
Mọi người Phượng phủ cũng một trận xôn xao, Phượng Trầm Ngư theo bản năng nỉ non lên tiếng: “Nàng không phải là thần y sao? Sao lại không thể trị hết?”
Huyền Thiên Hoa nhìn Huyền Thiên Minh qua một lúc lâu, lúc này mới nói: “Không sao, sau này còn có cơ. hội.”
Phượng lão thái thái nhìn Chu phu nhân không ngừng lắc đầu, bỗng nhiên liền lạnh tâm, cũng không biết tại sao, bà lại cảm thấy lòng có một cảm giác xấu dâng lên.
Lúc này, Huyền Thiên Minh ngồi trên xe lăn đột nhiên mở miệng, giọng âm u đáng sợ —— “Biểu tình này của các ngươi là như thế nào? Xui.” Vừa nói một bên, một bên nắm tay Phượng Vũ Hoành: “Nàng đừng để trong lòng, ta ngồi xe lăn vẫn có thể bảo vệ nàng chu toàn.”
Phượng Phấn Đại rốt cuộc cũng không nhịn được, lớn tiếng nói: “Cửu điện hạ, chân người vẫn không khỏi sao? Không quan hệ, Phấn Đại sẽ vì người tìm danh y, Phượng Vũ Hoành chính là một lang băm, người đừng nghe nàng ấy!”
Huyền Thiên Minh vừa nhìn thấy Phượng Phấn Đại liền theo thói quen sinh lòng chán ghét: “Chu phu nhân, ngày mai mời một ma ma trong cung tới dạy quy củ cho. Phượng gia Tứ tiểu thư.”
“Lão nô nhớ rồi ” Chu phu nhân gật đầu, nhìn Phấn Đại một cái, vẻ khinh bỉ sâu hơn.
“Ta muốn đi về trước.” Không để ý tới người của Phượng gia, Huyền Thiên Minh vẫn nắm tay Phượng Vũ Hoành, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Nàng đừng để trong lòng, khi nào muốn vào cung thì liền kêu ta đi cùng, ta cùng nàng đi gặp phụ hoàng. Nàng không phải sợ, bất kể đã xảy ra chuyện gì đều có ta ở đây chống đỡ thay nàng.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Được.”
Lúc này Huyền Thiên Minh m ới buông tay nàng ra, hướng về phía Huyền Thiên Hoa nói: “Thất ca, đi thôi.”
Huyền Thiên Hoa chủ động tới đẩy xe lăn của hắn, mang theo Chu phu nhân cùng rời đi, không lưu lại một câu rời khỏi Đồng Sinh Hiên.