Nghe Phấn Đại nói như vậy, Bội nhi sững người: “Tứ tiểu thư định đi đâu thế? Ra khỏi phủ sao?”
Phấn Đại gật đầu: “Đúng.”
“Thế nhưng... “ Tiểu nha đầu có chút khó khăn: “Cơ mà, muốn đi thì phải báo trước một tiếng với lão thái thái a.”
'Trên mặt Phấn Đại hiện lên nét thiếu kiên nhẫn: “Nói rồi thì sao ta ra ngoài được?”
“Cơ mà không nói thì cũng đâu có đi được.”
Tiểu nha đầu nói một câu làm Phấn Đại như bị tạt một gáo nước lạnh, tuy nói ở Đại Thuận việc nữ tử ra khỏi nhà không óc gì to tát, nhưng với tư cách tiểu bối, muốn ra khỏi nhà nhất định phải nói một tiếng với chủ mẫu hoặc trưởng bối trong nhà, được cho phép mới được ra ngoài. Thế nhưng, ra ngoài phủ phải có lý do chính đáng, tỷ như đến xem cửa hàng kinh doanh, hoặc được các tiểu thư phủ khác mời. Nếu không có lý do chính đáng, vẫn là không ra khỏi phủ được.
Phấn Đại biết chuyện mình muốn làm tuyệt đối không thể nói với lão thái thái, hơn nữa Hàn thị không có cửa hàng, nàng muốn tìm một lý do chính đáng để đi cũng không có. Trong lúc nhất thời đứng cứng đơ tại chỗ, tức giận không thôi.
“Nếu không... lén ra nhỉ?” Bội nhi đề nghị: “Hai ngày nay, đoàn kịch không có hát gì cả, hẳn là chuẩn bị đi rồi đó, tiểu thư nếu như muốn đi, thì đó là một con đường hay." Bội Nhị này trước giờ là nha hoàn đắc lực bên cạnh Phấn Đại, rất có đầu óc, đặc biệt vừa nghe tiểu thư có ý đồ xấu, thì càng hưng phấn.
Phấn Đại nghe nàng nói như thế, cảm thấy đó cũng là một ý kiến hay, nàng liền nhanh chân bước qua khách viện của gánh hát.
Bội Nhi nhanh chóng đuổi tới, thỉnh thoảng nhắc nhở nàng: “Tiểu thư nhất định phải cẩn thận, dù sao hạ nhân gác cổng cũng biết người.”
“Yên tâm đi.” Phấn Đại rất mau, chớp mắt đã đến buổi trưa, chỉ lo Phượng Vũ Hoành sớm xuất quan, một khi như thế Thất điện hạ sẽ ra ngoài. “Ngươi xác định mấy ngày nay Thất điện hạ chưa đi ra đúng không?” Nàng không yên lòng, hỏi Bội Nhi một lần nữa.
Bội Nhi gật đầu: “Nô tỳ xác định. Mấy ngày nay nô tỳ vẫn phái người theo dõi bên Đồng Sinh Hiên, bất luận là cửa lớn hay nhỏ của Liễu viên, đều có người trông chừng, xác thực Thất điện hạ vẫn chưa có đi ra.”
“Tính ra, hai người đó ở trong phủ cũng được ba ngày rồi.” Phấn Đại càng nói càng hưng phấn: “Cho dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng cứ như vậy truyền đi cũng đủ làm cho nàng ta bị mắng. Huyện chủ phủ thì sao? Thanh danh không tốt, bản thân nàng ta cũng không dễ gì giải thích, Phượng gia cũng tuyệt đối không buông tha nàng ta”
Hai người cũng nhau đi đến khách viện, gánh hát ở cuối hành lang trong sân nhỏ. Bởi vì mấy ngày trước đây lão thái thái nổi giận, Hàn thị cũng không dám làm trái ý người, dù sao An thị cùng Kim Trân cũng không tiếp tục nghe, lão thái thái cũng không ra mặt lên tiếng, nàng lại như người không có chuyện gì vào Quan Mai viên ngồi nghe hát có vẻ không hay.
Nhưng gánh hát còn chưa đi vẫn ở trong viện này.
Lúc Phấn Đại đến đó, bên ngoài có mấy tiểu hài tử đang ghé vào nhau nói gì đó. Bội Nhi vừa vào viện liền ho khan, mấy tiểu hài tử thấy thế liền tản ra, từng người quay trở lại luyện công phu.
Phấn Đại nhìn bọn họ một cái, cũng không nói gì, hướng thẳng phòng chính đi tới, nhưng lại bị tiểu nha hoàn đứng ở cửa ngăn lại —— “Sao Tứ tiểu thư lại tới đây?”
Phấn Đại sửng sờ, nàng nhận ra đây chính là nha hoàn bên người của Hàn thị Hà Hương.
Nàng dừng chân, cau mày, nhìn Hà Hương cau mày: “Sao ngươi lại ở đây?”
Hà Hương có chút hơi khó trả lời nhìn cửa phòng, sắc mặt do dự.
“Di nương ở bên trong sao?” Phấn Đại lập tức phản ứng, nhất định là Hàn thị ở bên trong, bằng không nha đầu này cũng không xuất hiện ở đây. “Nàng ta ở đây làm gì?” Không chờ tiểu nha đầu trả lời, Phấn Đại đưa tay, thoáng cái mở cửa cái ầm.
Ở trong nhà, Hàn thị đang ngồi ở vị trí chủ vị, một tay bưng trà một tay nắm khăn cười khanh khách. Trước mặt nàng, tiểu sinh tuấn tú đang hát Lan Hoa Chỉ.
Phấn Đại đột nhiên xuất hiện doạ hai người nhảy dựng, Hàn thi khoa trương hơn, thoáng cái đứng lên, tay run run, chén trà trên tay tuy không rớt nhưng nước trong chén vẫn văng ra ngoài không ít.
“Tứ tiểu thư?” Nàng nhìn gương mặt nổi giận đùng đùng của Phấn Đại, trong lòng chột dạ nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Sao ngươi lại tới đây?”