Thần Y Độc Phi

Chương 354: Đích thân muốn đến nơi bị thiên tai




Một câu nói, suýt làm Phượng Cẩn Nguyên cảm động đến rơi nước mắt. Cuối cùng thì Hoàng thượng cũng chịu khen Phượng Vũ Hoành là con gái của hắn, cuối cùng tại thời điểm này, Hoàng thượng đã nhớ tới đây là nhi nữ hắn sinh.

Hắn nhanh chóng tiến lên quỳ xuống giữa đại điện, lớn tiếng nói: “Có thể cùng Hoàng thượng chia sẻ gánh nặng, có thể giúp bách tính giải nạn, là bổn phận của cả nhà vi thần.”

“Hảo!” Thiên Vũ nặng nề gật đầu: “Các khanh có thể suy nghĩ như thế, là phúc của Đại Thuận ta al”

Phượng Cẩn Nguyên kích động tận dụng mọi thời cơ, nhẫn nhịn thật lâu mới nói ra: “Tâu Hoàng thượng, trong kinh thành đông tai đã nghiêm trọng như vậy, thì phía Bắc Đại Thuận ta lại càng tổn hại nghiêm trọng. Thần rút kinh nghiệm từ trước, năm nay đã sớm bàn bạc với các. thương gia ở phía Bắc, ổn định giá lương thực, tuyệt đối không đầu cơ, giúp nhân chúng vượt qua tai nạn này.”

“Lời này là thật?” Thiên Vũ cao hứng, hàng năm vì đông tai nên lương thực bao giờ cũng là vấn đề lớn, các thương nhân buôn bán lương thực đều hét giá trên trời, cho dù quan phủ mở kho lương thực cứu tế thì cũng không đủ dùng. Giá gạo cao không nói, những thương gia kia còn thừa nước đục thả câu, có vô số gạo và mì nhưng không bán, thế cho nên dân chúng không có cái để ăn, chết đông một số, lại chết đói một mảnh.

“Thần không dám bịa đặt.”

“Hảo! Hảo! Hảo!” Thiên Vũ bỗng nhiên đứng dậy: “Phượng ái khanh, nếu quả thực ngươi có thể giải quyết vấn đề lương thực cho Bắc giới, trẫm tất có trọng thưởng.”

“Vi thần tạ chủ long ân.” Phượng Cẩn Nguyên dập đầu lần nữa, đồng thời nói: “Thần xin được tự mình đi Bác giới, cứu dân bị nạn, mong thánh thượng thành toàn!”



Thiên Vũ hơi run, Phượng Cẩn Nguyên chờ lệnh đi tới bắc tai họa, chuyện này... Chẳng phải tác phong của hắn a?

“Phượng ái khanh muốn đích thân đến nơi bị thiên tai?”


“Hồi hoàng thượng, đúng vậy. Từ lúc mùa đông bắt đầu, thần luôn suy nghĩ về việc thuế thóc, lần này nếu không tự mình đi, chỉ sợ thương hộ lại có biến động. Mặt khác, thần đi lần này, về sau sẽ có thay đổi, không cần lo lắng vì thuế thóc mùa đông nữa.”

Thiên Vũ gật đầu, nghe hắn nói như vậy cũng đúng, cũng tính toán giải quyết lo lắng nhiều năm. 

“Cũng tốt.” Hắn đáp lại thỉnh cầu của Phượng Cẩn Nguyên: “Trẫm phong ngươi làm trấn bắc khâm sai, ba ngày sau xuất phát!”

“Thần tuân chỉ."

Đã gần nửa năm rồi Phượng Cẩn Nguyên mới có một ngày cao hứng như thế này, thế nên sau khi hồi phủ trên mặt còn mang ý cười, nhìn đám hạ nhân trong lòng suy nghĩ.

Phượng Cẩn Nguyên gọi Hà Trung, phân phó nói: “Đi trướng phòng lấy năm vạn lượng bạc chuẩn bị, hai ngày tới trong cung sẽ phái người tới lấy.”


“Vâng.” Hà Trung cũng không dám hỏi tại sao, Phượng Cẩn Nguyên phân phó hắn liền đi làm.

Phượng Cẩn Nguyên vừa đi vừa lại nói: “Gọi Đại tiểu thư đến Tùng viên đi, nói nàng ta có chuyện muốn thương lượng.”

Hà Trung lại đáp một tiếng, thấy Phượng Cẩn Nguyên không phân phó gì thêm, lúc này mới quay người rời khỏi.

Quay về Tùng viên, Phượng Cẩn Nguyên đợi hơn nửa giờ, mới nhìn thấy Trầm Ngư chậm rãi đi dạo đến, sắc mặt có vài phần trắng bệch, nhưng tinh thần có vẻ khá hơn trước.


Hắn thấy Trầm Ngư, không tự chủ liền nghĩ tới ngày đó ở Phượng Đồng huyện, trong lòng không khỏi cúi đầu một chút, đang nghĩ trách nàng tới chậm, rồi lại nghĩ đến múc đích gọi nàng tới lần này, lời ra đến miệng liền nhanh nuốt trở vào.

Trầm Ngư đi tới trước mặt Phượng Cẩn Nguyên chầm chậm hạ bái, ngoan ngoãn lên tiếng: “Phụ thân tìm 'Trầm Ngư có việc sao?”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu: “Ngươi ngồi xuống trước, vi phu tìm ngươi có việc muốn bàn.”


Che giấu cũng không khách khí, đi tới rìa ghế dựa ngồi xuống, sau đó nhìn Phượng Cẩn Nguyên hỏi: “Không biết phụ thân tìm Trầm Ngư là có chuyện gì?”

Phượng Cẩn Nguyên nhìn nữ nhỉ này, chỉ cảm thấy qua sự việc kia, Trầm Ngư dường như đẹp hơn trước kia một chút. Tuy sắc mặt không tốt lắm, nhưng có một loại thần sắc khác, có thể làm cho một nam nhân nhìn là sinh lòng thương tiếc.

Hắn ngầm gật đầu, cảm thấy vô cùng may mắn lúc trước để lại cho nàng một mạng, hôm nay lâm triều, 'Tam hoàng tử còn chủ động hỏi thăm: “Nghe nói Đại tiểu thư quý phủ bị bệnh, không biết đã khỏe chưa?” Nghĩ đến, Tam hoàng tử kia không thể bỏ qua khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Ngư, hơn nữa Phượng mệnh kia đã định trước, cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ nàng. Tuy nói là Tương vương phi đã hết bệnh, nhưng dù sao. đó cũng là cô gái, Phượng Cẩn Nguyên biết rõ, một người nam nhân nếu như muốn giế t chết thê thiếp của mình là chuyện hết mức dễ dàng. Huống hồ, xưa nay hắn không cho rằng Tương vương phi sẽ là trở ngại của Trầm Ngư, chỉ cần được hắn bồi dưỡng, đại sự của Tam hoàng tử có thể thành. Trâm Ngư tất nhiên sẽ trở thành Hoàng hậu.

“Trầm Ngư” Hắn ổn định tinh thần một chút rồi mở miệng nói: “Ba ngày sau, vi phụ sẽ dùng thân phận quan khâm sai đi bắc giới cứu trợ, trước lúc đó, có chuyện phải làm thỏa đáng trước.”

Trầm Ngư khó hiểu: “Không biết ý phụ thân là gì? Gọi 'Trầm Ngư đến là vì chuyện gì?”