Thần Y Độc Phi

Chương 338: Cẩn thận




Diêu thị đứng ở trước cửa phòng đón Phượng Vũ Hoành, vừa thấy các nàng đến, nhanh chóng căng ô tự mình đi đón. Tuyết lớn như vậy, bung dù căn bản cũng là vô ích, gió thổi ô dù đều phải tan hết.

Phượng Vũ Hoành lôi kéo Diêu thị bước nhanh vào. nhà, may mà Đồng Sinh Hiên đổi thành Huyện chủ phủ sau này lại thêm rất nhiều hạ nhân, mấy người các nàng vừa tiến đến, lập tức có người vây quanh cởi áo choàng xuống, đống thời cũng đưa ấm trà ấm đến.

An thị cũng tiến lên đón tự trách nói: “Sớm biết tuyết rơi lớn như vậy thì ta cũng không vội đến đây, làm khổ các ngươi rồi, vạn nhất bị cảm lạnh thì làm sao đây.”

Phượng Vũ Hoành nhấp ngụm trà, thân mình cũng ấm lên một chút, nhanh chóng thu xếp tất cả mọi người ngồi xuống, sau đó mới mở miệng nói: “An di nương nói gì vậy, ngươi cùng Tưởng Dung có thể qua đây ta cao. hứng còn không kịp, tính ra ta cũng phải qua thỉnh an mẫu thân bên đây.”

Diêu thị đứng dậy, từ trên bàn bưng tới một chồng xiêm y đưa tới trước mặt Phượng Vũ Hoành nói: “Con xem, đây đều là do An di nương tự tay chuẩn bị xiêm y cho Tử Duệ, tổng cộng ba cái, nàng không quản mấy ngày mấy đêm làm đó.”

Phượng Vũ Hoành mừng rỡ nhận lấy xiêm y lật xem, toàn bộ đều là quần áo mùa đông, có áo rộng nách, có ngoại bào, còn có chiếc áo khoác, vải cũng rất tốt, hình thức mới mẻ độc đáo, thủ công cũng vô cùng tỉnh xảo. Nàng không khỏi khen: “Di nương, tay nghề thật tốt!” 

An thị cười nói: “Cũng chỉ có điểm ấy là coi được, mỗi ngày ta nhìn người đến người đi tặng lễ vật cho Huyện chủ phủ, trong lòng cũng sốt ruột không biết nên tặng gì chúc mừng Nhị tiểu thư. Các người lại không thiếu tiền, không thiếu đồ vật, ta nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ đến Nhị thiếu gia một mình đang ở Tiêu Châu, không bằng làm cho hắn vài bộ xiêm y, xem như chút tâm ý, Nhị tiểu thư và Diêu tỷ cũng đừng chê cười.”

Diêu thị vội vàng nói: “Xiêm y tốt như vậy, sao có thể chê, ta cho người mang cho Tử Duệ ngay.”



Phượng Vũ Hoành đối với phần lễ vật này cũng đặc biệt thỏa mãn: “An di nương đúng là hiểu lòng người.” Lại nhìn Tưởng Dung, nói: “Mấy ngày nay ngươi không tới chạy bộ, ta cũng lười mấy ngày, ngày mai chúng ta chạy bộ lại thôi.”

Tưởng Dung vui vẻ, gật đầu liên tục: “Hảo, Nhị tỷ nói chạy lúc nào thì chạy lúc ấy.”


Mọi người ngồi nói chuyện một hồi, An thị mấy lần muốn đi nhưng tuyết bên ngoài không có ý định ngừng rơi, ngược lại càng ngày càng lớn, đến cuối cùng như có người ở trên trời đổ từng thùng tuyết xuống, rất khinh khủng.

Tưởng Dung hơi sợ, không ngừng hỏi An thị: “Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta còn trở về được chứ?”

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng an ủi nàng: “Không đi về được thì ở lại, trong phủ ta chẳng lẽ cả hai gian phòng cho hai người cũng không có?” 

Hoàng Tuyền đẩy cửa sổ, ném thứ gì đó ra ngoài, sau đó quay đầu nói với các nàng: “Hiện tại độ dây của tuyết ít nhất phải đến bắp đùi, đừng nói là đi, sợ là đẩy cửa ra cũng không dễ dàng.”

Nghe nàng nói, Phượng Vũ Hoành cùng Vong Xuyên nhanh chóng tới cửa xem, thử đẩy mấy lần, chỉ có thể đẩy ra một khe nhỏ, ngay lập tức có khối tuyết từ bên ngoài rơi vào.

Hai người nhanh chóng đóng cửa lại, Vong Xuyên bất đắc dĩ cùng Tưởng Dung nói: “Tam tiểu thư xem ra thật phải ở lại đây.”


Kỳ thực ở bên kia, đối với An thị cùng Tưởng Dung mà nói cũng không sao, dù sao lúc đi ra sân cũng gặp. người khác, nói là đi đến Huyện chủ phủ, người nhà họ Phượng nếu như hỏi thì cũng có câu trả lời. Huống chỉ, các nàng không ra được phòng, người nhà họ Phượng có thể sao? Chỉ sợ Phượng Cẩn Nguyên sáng nay thượng triều đã bị vây ở trong cung.

Còn cái An thị lo lắng chính là trận tuyết này sắp mang tới tai nạn.

“Năm rồi trong kinh tuyết cũng không rơi lớn như: thế.” An thị vừa nói vừa đi trở về chỗ ngồi, đem tay ủ ấm bằng nước nóng mà hạ nhân mới nấu xong đưa cho mỗi người Tưởng Dung cầm, lại nói: “Ta nghe nói ở phía Bắc Đại Thuận tuyết mới rơi nặng như thế này, hàng năm phương Bắc cũng phải có năm, sáu châu huyện bị đông tai, thời điểm nghiêm trọng nhất có khi đến mười chỗ gặp thiên tai. Dân tị nạn chạy về phía nam, dọc đường có người chết lạnh, có người chết đói, người còn sống không nhiều.”

Diêu thị cũng tiếp lời: “Đúng vậy, trước kia khi phụ thân ta đi về từ phía Bắc, thậm chí ở trên đường mở ra một có trạm chữa bệnh từ thiện. Nhưng dù sao nhân lực cũng có hạn, chỉ có thể cứu một số ít người, hơn phân nửa còn lại là đứng xếp hàng đến chết rét. Thế nhưng chuyện tuyết rơi như thế này cũng chỉ có ở vài châu huyện phía Bắc, chứ chưa từng nghe ở kinh thành mà cũng có nhiều tuyết rơi như thế này.”


Nghe lời của hai người, Phượng Vũ Hoành cau mày. hỏi một câu: “Ý mẫu thân và di nương là nói, tuyết rơi thế này, trước đây chỉ ở phía Bắc mới có?”

“Đúng thế.” Hai người cùng nhau gật đầu.

Phượng Vũ Hoành bỗng nhiên thì sinh ra một dự cảm xấu, chẳng lẽ, năm nay đông tai muốn tràn đến kinh thành? Nếu như kinh thành bị tai họa, những địa phương khác thì sao? Tình huống chẳng phải là càng xấu?


Nàng cũng không ngồi yên nữa, thong thả bước tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn một hồi, sau đó xoay người lại nói với mọi người: “Mẫu thân giúp đỡ An di nương cùng Tam muội muội sắp xếp căn phòng nghỉ ngơi, ta phải trở về dược thất nhìn thử, Đồng Sinh Hiên chúng ta phải chuẩn bị chút dược phẩm.”

Diêu thị gật đầu: “Con cứ yên tâm, An di nương cùng 'Tưởng Dung hôm nay thì ở trong viện này của ta, con đi đường nhớ cẩn thận chút.” 

Vong Xuyên nói thay: “Phu nhân không cần lo lắng, có Ban Tẩu ở đây, để hắn cõng tiểu thư."

Diêu thị biết Phượng Vũ Hoành tự nhiên sẽ có biện pháp, gật đầu không nói thêm.

Chỉ thấy Phượng Vũ Hoành đẩy cửa sổ ra, linh xảo đứng lên trên, người vừa chui ra bên ngoài, bên ngoài liền xuất hiện một thân ảnh lập tức đỡ nàng, sau đó vận khinh công trực tiếp bay lên mà đi.