Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế
Chỉ thấy hắn vội vã đứng lên, thậm chí không kịp chào hỏi Thuận Hòa phu nhân, đã đi về hướng cửa lớn. Sắc mặt của Thuận Hòa phu nhân có chút kinh ngạc. Thành tiểu thư? còn có vị Thành tiểu thư nào? đương nhiên là cái vị mấy năm trước luôn bám lấy Mặc Hàn Dạ, nhị tiểu thư của Thành phủ, Thành Thanh Ninh..... Nhưng, mấy năm nay, bất luận thái độ của Mặc Hàn Dạ đối với Thành Thanh Ninh ác liệt thế nào, tiểu cô nương đó vẫn như cũ, bướng bĩnh theo sau Mặc Hàn Dạ, điều này khiến Thuận Hòa phu nhân cũng thay cô cảm thấy đau lòng.
Dạy dỗ Mặc Hàn Dạ nhiều lần, nhưng tính tình của con trai mình quá lạnh nhạt, Thuận Hòa phu nhân cũng không tiện nói nhiều. Nhìn Mặc Hàn Dạ vội vã đứng lên đi ra, nhìn bóng lưng to lớn của hắn đi ra phòng khách, trong lòng Tần Dung bỗng dâng lên cảm giác nguy hiểm. Trực giác nói với cô, mấy năm nay cô không ở Kinh Thành, giữa Mặc Hàn Dạ và Thành tiểu thư gì đó, nhất định xảy ra chuyện gì rồi!
Tần Dung xoay đầu nhìn về hướng Thuận Hòa phu nhân, chỉ thấy bà bất lực thở dài, trong lòng đều rõ cả rồi. “Con vừa về Kinh Thành, đối với tiểu thư các phủ trong Kinh Thành đều không quen. Cô mẫu, con cũng đi xem xem vị Thành tiểu thư đó là ai, làm quen một chút.” Nói xong, Tần Dung xoay người đi theo. Lúc xoay người, cô nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay. Cửa lớn phủ Sở vương, Thành Ninh bất an chờ tiểu tư đến trả lời. Vốn cô muốn trèo tường vào, trực tiếp đến viện của Mặc Hàn Dạ tìm hắn.
Nhưng hôm nay người của phủ chí viễn hầu đến làm khách ở phủ Sở vương, bộ dạng đó của cô nếu bị người khác nhìn thấy, nói không chừng ngày mai cả Kinh Thành lại đầy lời đồn, lại nói cô si mê Mặc Hàn Dạ không thành, thậm chí không tiếc trèo tường vào bám hắn vân vân. Thật ra là vì trong Kinh Thành, chuyện Thành Thanh Ninh thích Mặc Hàn Dạ, ai ai cũng biết. Hình tượng hoa si đó của cô, sớm đã đi sâu vào lòng người. Đến lúc đó, chỉ sợ là cô nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Kiếp trước cùng với lúc trước là cô quá không hiểu chuyện, nay khó khắn lắm trùng sinh lại một lần, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội này.
Không những phải thừa cơ nắm lấy Mặc Hàn Dạ, còn phải trân trọng tình mẹ khó khăn lắm mới có lại. Cô không thể để người khác chê cười Thành phủ, chê cười Thành phu nhân...... Do đó, ngoan ngoãn ở trước cửa chờ, làm ra bộ dạng chân thành đến viếng thăm. Rất nhanh, cửa lớn đã bị mở ra, Mặc Hàn Dạ đã thu lại khí lạnh quanh người xuất hiện ở trước cửa “Thành Thanh Ninh, sao muội đến rồi?” Vốn lòng hắn đã rất vui mừng sung sướng rồi, nhưng trên mặt vẫn làm ra thần sắc lạnh nhạt. Đây chính là đàn ông! Thấy Mặc Hàn Dạ thần sắc lạnh nhạt, dường như không hoan nghênh cô đến..... Trong lòng Thành Thanh Ninh bỗng siết chặt, bất an hỏi “Hôm nay ta đến là có mấy câu muốn hỏi huynh.”
“Chỗ này không phải nơi để nói chuyện, ta có thể vào được không?” Thành Thanh Ninh đưa đầu, nhìn vào trong, cẩn thận hỏi. Nhìn thấy hai tay cô nắm chặt tay áo, rõ ràng là trong lòng khẩn trương. Trong đôi mắt lớn vô tội, chứa đầy thần sắc khẩn trương, trong lòng Mặc Hàn Dạ mềm xuống, bất giác nhích người “Đi theo bổn vương.” Trước cửa lớn vương phủ quả thật không phải nơi nói chuyện. Chỉ thấy Thành Thanh Ninh lại đến phủ Sở vương, người dân đi qua đã lộ qua thần sắc thấu hiểu. Chắc là vị Thành tiểu thư này lại đến si bám Sở vương rồi!
Người dân đi qua trên mặt lộ ra ý vị nhiều chuyện, nếu không phải Mặc Hàn Dạ đột nhiên xuất hiện, họ chỉ sợ là ngồi xổm trước cửa vương phủ vay nhìn, hôm nay Sở vương lại muốn chê Thành tiểu thư như thế nào nữa. Nhưng hôm này dường như có chút thất thường. Sở vương gặp Thành tiểu thư, không những không có thái độ ác liệt, ngược lại mặt đầy tự nhiên mời cô vào? Giữa hai người này, chẳng lẽ sau lưng đã xảy ra chuyện gì? Mọi người bất giác bắt đầu đoán mò. Thành Thanh Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi theo Mặc Hàn Dạ đến viện của hắn. Vừa đi được mấy bước, nghênh mặt đi đến một cô gái yêu kiều. Thành Thanh Ninh vừa nhìn đã nhận ra, vị cô nương này nhất định là thiểu thư của phủ chí viễn hầu, biểu muội Tần Dung của Mặc Hàn Dạ.
“Biểu ca, có khách đến sao huynh không dẫn đến phòng khách? Vị này chính là Thành tiểu thư sao?” Tần Dung mỉm cười đứng trước mặt Thành Thanh Ninh, ngăn đường đi của cô “Sớm đã nghe sự tích của Thành tiểu thư rồi, Thành tiểu thư đột nhiên đến thăm, là có việc gì sao?” Nhìn Tần Dung một bộ dạng “nữ chủ nhân” của phủ Sở vương, Thành Ninh không nhịn được nhíu mày, có chút không rõ cho nên nhìn về phía Mặc Hàn Dạ “Mặc Hàn Dạ, vị này là?” Cho dù cô biết trước mặt là ai, nhưng Tần Dung lần đầu gặp mặt đã để lại cho cô ấn tượng không được tốt đẹp.
Nếu đã vậy, cô đương nhiên cũng sẽ không chủ động nói chuyện với cô ta! Mặc Hàn Dạ có chút không vui nhìn Tần Dung, ánh mắt uy hiếp cô không cho phép nói bừa, tiếp đến giải thích với Thành Thanh Ninh “Tiểu thư của phủ chí viễn hầu, Tần Dung.” Không hề nhắc đến, Tần Dung là người gì của hắn. Tần Dung bị ánh mắt của hắn nhìn đến sau lưng phát lạnh, nhưng vì muốn hạ uy phong của Thành Thanh Ninh, đã cố gắng mang sự sợ hãi ném ra sau đầu, nói với Mặc Hàn Dạ “Biểu ca! huynh giới thiệu với Thành tiểu thư thế nào vậy? muội chỉ là tiểu thư của phủ chí viễn hầu sao?”
Ánh mắt của cô mang theo mấy phần trách móc, ngữ khí cũng mang theo chút nũng nịu. Bất giác nghe được, còn tưởng cô đang nhõng nhẽo với Mặc Hàn Dạ. Ánh mát của Thành Thanh Ninh trầm xuống. Mặc Hàn Dạ quét mắt nhìn cô ta “Không biết nói chuyện thì im miệng, đừng khiến người ta ghét!” Vừa nói, Mặc Hàn Dạ đột nhiên dắt lấy tay của Thành Thanh Ninh “Muội đi theo bổn vương.” Chút âm u trong lòng Thành Thanh Ninh, đột nhiên tan thành mây khói. Phải rồi, Mặc Hàn Dạ đâu phải người đàn ông bình thường. Người đàn ông thường gặp được cô gái yêu kiều như Tần Dung, lại quen nhõng nhẽo...... nhất định sẽ không nhịn được động lòng, nhưng người này là Mặc Hàn Dạ!
Đối với sự chủ tộng tấn công của cô, Mặc Hàn Dạ đều không để trong mắt. Đừng nói chi một cô nương như Tần Dung? Bình tâm mà nói, tướng mạo và thân hình của Tần Dung đều là tốt nhất, trong các tiểu thư trong Kinh Thành đều tính là loại thượng hạng. Nhưng lúc này, Thành Thanh Ninh đương nhiên không chịu rơi vào thế hạ phong. Trong lòng cô tự nghĩ, chẳng qua chính là biết nhõng nhẽo mà thôi! luận tướng mạo và thân hình, Tần Dung chỗ nào sánh được với cô?
Vừa nghĩ, Thành Thanh Ninh vừa cuối đầu, ánh mặt có chút chua chát nhìn bộ ngực hơi phẳng của mình, tự an ủi mình: mình còn đang trong kì phát triển, nhất định có thể lớn lên, có thể lớn như Tần Dung khiến người ta ngưỡng mộ. Sau đó lại nghĩ, họ mới bao lớn chứ, Tần Dung nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn cô 1 tuổi.... lớn như vậy làm gì! đi đường bất tiện! Mặc Hàn Dạ vừa đi, vừa quay đầu quan sát thần sắc của Thành Thanh Ninh. Chỉ thấy trên mặt của người con gái nhỏ này thoát qua chút ngưỡng mộ, lúc lại một bộ dạng ăn không được nho nói nho chua, lúc lại như là tự mình an ủi. Mặc Hàn Dạ bất giác nhếch mày, dừng bước hỏi “Thành Thanh Ninh, lúc này trong đầu cô, đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy?”