Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế

Chương 27: Huynh chẳng phải không có hứng với ta sao?




Nhân đêm khuya Thành Thanh Ninh ra khỏi Thành phủ, đi về hướng của phủ Sở vương. Thành Thanh Ninh không những giỏi thuật y độc, khinh công càng giỏi hơn nữa. Sư phụ Cốc Vũ của cô, là loại hình nhân tài toàn năng, không những giỏi hạ độc người khác, giải độc, ngay cả phương diện khinh công, thân thủ, cũng thuộc hàng cao thủ tuyệt đối. Là đệ tử thân truyền duy nhất của ông, Thành Thanh Ninh sớm đã học được bảy phần ….. bản lĩnh của ông ấy.

Nay cô ngay cả Mặc Hàn Dạ đều đánh không qua, nếu bị sư phụ biết được, nhất định phải chửi cô vô tích sự. Vừa nghĩ, Thành Thanh Ninh đã đứng trên nóc nhà của phủ Sở vương. Bốn bề yên tịnh, sau khi Thành Thanh Ninh quan sát tỉ mỉ trật tự canh đêm của thị vệ phủ Sở vương, thừa trống lẻn vào nội viện của Mặc Hàn Dạ. Lúc này Mặc Hàn Dạ đang ngủ say, cho dù Thành Thanh Ninh đã lặng lẽ đứng bên giường của hắn, nhưng hô hấp của hắn vẫn đều đặn kéo dài.

Trông như ngủ rất ngon. Thành Thanh Ninh tỉ mỉ nhìn hắn. Người đàn ông này thật là con cưng của thượng đế, tuy thân mang bệnh cũ, sắc mặt quanh năm mang theo màu trắng của bệnh tật, khiến cả người hắn bao trùm trong một khí chất âm u. Nhưng loại khí chất này không làm giảm đi nửa phần tuấn mỹ của hắn, vả lại càng hấp dẫn người hơn nữa.

Đôi mắt âm u ngày thường lúc này khép chặt, lông mi dài run nhẹ. Cái mũi cao, đôi môi mỏng..... Thành Thanh Ninh phát giác sức chú ý của bản thân hình như có chút lệch khỏi quỷ đạo rồi. Sắc mặt không tự nhiên hít thở một hơi, vội điều chỉnh tâm thái, khẽ đi đến bên cạnh bàn sách, chuẩn bị xem Mặc Hàn Dạ ngày thường đều xem những sách gì. Lúc này, chỉ nghe một âm thanh lạnh lẽo vang lên “Tủ phía dưới cùng bên trái có một tượng phật ngọc thượng hạng.” “Phía trước bên phải có mấy trăm lượng bạc, khế đất của ba trang viên.” Cơ thể Thành Thanh Ninh cứng đơ, bất giác thu tay lại.

Xoay đầu nhìn qua, Mặc Hàn Dạ không biết tỉnh lại từ lúc nào, ngồi ở trên giường thần sắc không rõ nhìn cô. Đây là xem cô là trộm rồi? Trên mặt Thành Thanh Ninh bỗng cảm thấy hơi rát, vội đứng thẳng người, nhíu mày nói “Nếu huynh sớm đã tỉnh lại, có thể lên tiếng. Sao phải lặng lẽ quan sát, đây chẳng phải là đang làm nhục ta sao?” “Làm nhục? cô có nửa phần nhục nhã vào phòng ăn cắp bị bắt được sao?” Mặc Hàn Dạ mở miệng, chọc Thành Thanh Ninh một phen. “Ta không phải vào phòng ăn cắp.” Thành Thanh Ninh vội phủ nhận.

Mặc Hàn Dạ lại không chút nhường nhịn, đứng dậy xuống giường “Chẳng lẽ là đến lén xem bổn vương nghỉ ngơi?” “Thành Thanh Ninh, lúc cô đêm viếng phòng ngủ của bổn vương, có nghĩ qua cái gì gọi là nhục không? Giờ đã đến rồi, lại còn đứng đắng làm gì?” Thấy Thành Thanh Ninh chột dạ lùi hai bước, Mặc Hàn Dạ vừa đến gần cô vừa cười lạnh “Bổn vương biết cô có tâm tư gì, chẳng qua chính là muốn thừa lúc bổn vương ngủ say, tính gạo nấu thành cơm, đến lúc đó thì bổn vương không thể chạy được rồi?” “Bổn vương nói có đúng không? hửm?”

Có lẽ là do vừa mới tỉnh lại, âm thanh của Mặc Hàn Dạ còn mang theo chút khàn khàn, chữ “Hửm” sau cùng này mang theo âm mũi khiến người ta rung động. Đột nhiên nghe được khiến trong lòng người ta ngứa ngáy khó chịu. So trong đám cô nương, chiều cao của Thành Thanh Ninh đã xem như là vượt bậc rồi. Nhưng đối mặt với sự đến gần của Mặc Hàn Dạ, Thành Thanh Ninh cảm thấy khí thế của bản thân nửa phần cũng không bằng hắn. Đều nói “Nam nhân chịu được so không chịu được nhìn, nữ nhân chịu được nhìn không chịu được so”, lời này thật là một chút không sai.

Đứng ở trước mặt Mặc Hàn Dạ, Thành Thanh Ninh phát hiện bản thân chỉ đến đầu vai của hắn, có thể thấy người đàn ông này cao đến mức nào! Mặc Hàn Dạ ép Thành Thanh Ninh vào trong gốc, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt chứa ánh sáng cao thâm khó lường. Hắn đem cô vòng ở trong cánh tay, cơ thể của hai người cách rất gần, dường như không để chút khe hở nào. Mặc Hàn Dạ vừa mở miệng, môi ở trên trán của Thành Thanh Ninh ma sát nhẹ, tư thế này của hai người giống như tình nhân ân ái vậy.

Nhưng Mặc Hàn Dạ vừa mở miệng, đã đánh vỡ bầu không khí lãng mạng này “Thành Thanh Ninh, cô rốt cuộc muốn làm gì?” “Lúc trước quang minh chính đại si bám bổn vương, không nhận được hồi âm của bổn vương, thì muốn đổi chiêu khác sao?” “Bổn vương nói cho cô biết, bổn vương đối với cô thật sự không có chút hứng thú nào.” Mặc Hàn Dạ cười khẽ, “Cho nên, bất luận cô làm gì, tốt nhất đừng đánh chủ ý của bổn vương nữa.” Vốn một loạt câu hỏi đã hỏi đến Thành Thanh Ninh không trả lời được. Là cô lẽn vào phòng hắn, người chột dạ là cô;

Nhưng Mặc Hàn Dạ mở miệng đóng miệng đều không có hứng thú với cô..... điều này đối với một cô nương mà nói, thật là sự sỉ nhục lớn! “Mặc Hàn Dạ, huynh thật là khiến người ta không tài nào thích nổi!” Thành Thanh Ninh bị ép đến cắn chặt răng, đưa tay muốn tát mặt của hắn, tay còn chưa đụng đến mặt của hắn, thì đã bị Mặc Hàn Dạ bắt được rồi. “Công phu này của cô, không so được với miệng mồm lanh lợi của cô.” Mặc Hàn Dạ cười lạnh một tiếng, đối với công phu mèo cào này của cô không coi ra gì, không chút khách sáo cười nhạo cô một câu.

Thành Thanh Ninh chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran. Sỉ nhục, thật là sỉ nhục! Mặc Hàn Dạ hơi dùng hai phần lực, Thành Thanh Ninh thân là cô nương đã đau đến nhíu mày. Nhưng bẩm sinh cô tính khí ương bướng, cho dù đau đến đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn cứng cổ không chịu cuối đầu. Mặc Hàn Dạ cảm nhận được cô dường như rất đau, bất giác ánh mắt trầm xuống, thả lỏng tay, hừ lạnh một tiếng với cô “May mà đêm nay cô là đến trêu chọc bổn vương, nếu đổi lại là người những tâm khác...... chỉ e cô đêm nay bước đi vào, nằm đi ra rồi.” Thành Thanh Ninh hoạt động cổ tay một chút, một chân đạp mạnh vào chân của Mặc Hàn Dạ “Ý của huynh là, bổn tiểu thư là cố ý đến trêu chọc huynh sao? tên ngông cuồng tự đại này!” “Chẳng lẽ không phải?”

Sớm biết Thành Thanh Ninh cứng miệng, Mặc Hàn Dạ không khách sáo bật cười một tiếng “Thành Thanh Ninh, trong cái đầu này của cô đều chứa những gì? nửa đêm lẽn vào phòng ngủ của một tên đàn ông, chẳng lẽ không sợ thanh danh của mình không giữ được sao?!” “Huynh chẳng phải không có hứng thú với ta sao? cho dù ta chủ động đưa đến cửa, huynh có lẽ cũng sẽ không làm gì đối với ta mới đúng, nếu đã vậy ta còn phải sợ thanh danh không thanh danh gì chứ?” Thành Thanh Ninh cười lạnh một tiếng, đẩy Mặc Hàn Dạ ra, đột nhiên cong môi trong mắt thoáng qua ý cười giảo hoạt “Nhưng mà.......nếu không thử, còn nói không chuẩn đó!”

Mặc Hàn Dạ nhìn thấy thần sắc giảo hoạt trên mặt cô, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành. Hắn lùi về sau một bước, nhíu mày nhìn về phía Thành Thanh Ninh, trầm giọng hỏi “Thành Thanh Ninh, cô muốn làm gì?” “Làm gì? ta muốn làm gì, Sở vương chẳng phải trong lòng hiểu rõ sao?” Thành Thanh Ninh giống như một tiểu hồ ly giảo hoạt vậy, một bên cong môi nhìn cô, một bên đưa tay đi cởi nút áo trên cổ của mình Ta muốn xem xem Sở vương rốt là vì cái gì mới không có hứng thú với ta.”

“Sở vương tầng tuổi này còn chưa cưới vợ sinh con, cũng không qua lại với tiểu thư nhà nào.” “Đêm nay ta muốn chứng minh, rốt cuộc là vì huynh vốn không thích nữ nhân, hay là phương diện đó của huynh quả thật không được?” Vừa nói, Thành Thanh Ninh đã cởi nút áo thứ nhất ra rồi. áo