Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế
Quả nhiên!
Người hiểu chuyện nhất, vẫn là con gái lớn của ông.
Đứa con gái nhỏ Thành Thanh Ninh này, ngoại trừ ở bên ngoài làm chuyện mất mặt, luôn thể đem mặt mũi tám đời tổ tông của Thành gia đều làm mất hết, chính là khiến ông tức giận!
Thành Minh bỗng hừ lạnh một tiếng, “ngươi cả ngày không về, là vi phụ bảo ngươi ra ngoài làm mất mặt không về nhà sao?”
“Ngươi ngày ngày si mê Sở vương, người ta lại đem mặt của ngươi đạp vào trong đất! phàm là ngươi còn chút lòng tự trọng, cũng sẽ không như vậy! ngươi muốn mất mặt là chuyện của ngươi, đừng liên lụy trên dưới Thành gia!”
Trong lúc giáo huấn, hạ nhân đã mang gia pháp đến.
Đó là một cái roi ngâm qua nước muối, đã truyền mấy đời Thành gia rồi.
Đã qua nhiều năm như vậy, roi không những không bị mục, ngược lại phát ra ánh sáng đen bóng.
Chỉ cần một roi rơi trên người, thì thịt sẽ nở hoa.
Trong mắt của Thành Uyển Nhi thoáng qua sự đắc ý, Thành Thanh Ninh thu lại ánh mắt, đột nhiên quỳ xuống bên chân của Thành Minh.
“Phụ thân, lúc trước đều là con gái không hiểu chuyện, liên lụy phụ thân bị người khác cười chê. Phụ thân thật nên tức giận, hôm nay trận roi này con cũng đáng phải chịu, phụ thân ra tay đi!” Thành Thanh Ninh khóc nói.
Cô đương nhiên biết, Thành Minh thích mềm mỏng.
Nghe nói, Thành Minh thần sắc có chút không tự nhiên, ông nhận qua gia pháp, để trong tay sờ nhẹ, được một lúc mới nói đến “đứng lên đi!”
Thành Uyển Nhi biến mặt, lời đến bên miệng lại vội nuốt xuống, cười nhìn Thành Thanh Ninh nói đến “muội muội, nếu không phải là phụ thân thương muội, sao lại tức giận với muội chứ? đều nói đánh trên người con đau trong lòng của phụ mẫu, muội muội ngày sau phải ghi nhớ sự yêu thương của phụ thân đối với muội.”
“Lời của tỉ tỉ, muội nhất định ghi nhớ trong lòng.” Thành Thanh Ninh cuối đầu, nấc khẽ.
Thành Minh quơ tay “Bỏ đi, ngươi đi xem mẹ ngươi đi, đừng để bà ấy đau lòng.”
Thành Thanh Ninh ứng tiếng, vội đi về viện của Thành phu nhân.
Thành phu nhân mang thai, nằm trên giường sắc mặt có hơi mệt mỏi, nhìn thấy Thành Thanh Ninh vào mới có chút tinh thần, còn chưa nói chuyện đã thở dài một hơi trước “Ninh nhi đến rồi à.”
Kiếp trước Thành phu nhân ở Thành phủ xảy ra chuyện mất do bệnh, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không thể chào đời.
Sau khi trùng sinh lần đầu gặp được mẫu thân, người mẫu thân yêu cô thương cô.
Thành Thanh Ninh bất chợt lệ rơi đầy mặt, quỳ ở trên giường hối lỗi “đều là con gái không chịu phấn đấu, con gái khiến mẫu thân lo lắng rồi.”
“Con biết là được.”
Thành phu nhân lau đi nước mắt cho cô, miễn cưỡng tinh thần nói đến “Sở vương không thích hợp với con, con mau chóng từ bỏ đi.”
“Nay trong triều thế cục khẩn trương, phe Sở vương bị hoàng thượng đàn áp lợi hại. Khoan nói Sở vương vốn không có cảm giác với con, hoàn cảnh của phụ thân con vốn đã khó khăn, con đây là muốn đẩy phụ thân con vào trong biển lửa!”
Thành phu nhân lại thở dài một hơi.
“Con gái biết rồi, mẫu thân yên tâm, ngày sau con gái tuyệt sẽ không bám theo Sở vương nữa.”
Thành Thanh Ninh ngoan ngoãn ứng tiếng.
“Vậy thì tốt, mẫu thân biết trong lòng con chắc chắn khó chịu. Con đã 15 tuổi rồi, hôn sự của con, ta và phụ thân con nhất định sẽ để tâm, tìm một hôn sự môn đăng hộ đối tốt với con cho con.”
Nghĩ Thành Thanh Ninh chắc chắn khó chịu, Thành phu nhân bèn an ủi đến.
Lúc này, Thành Thanh Ninh mới phát hiện, sắc mặt của Thành phu nhân hơi vàng.
Thành Minh đối với Thành phu nhân ý đậm tình sâu, nhiều năm như vậy hai người vẫn tình thâm. Ăn uống dùng của Thành phu nhân, đều là thứ tốt nhất trong phủ.
Vì sao sắc mặt lại kém như vậy?
Chỉ đơn giản vì cô không phấn đấu sao?
Kiếp trước cô chỉ lo si mê Sở vương, nghĩ làm sao gả vào trong phủ Sở vương, đã bỏ bê người thân bên cạnh.
Thành Thanh Ninh đột nhiên đưa tay ra, đem ngón tay đặt ở trên cổ tay của Thành phu nhân.
Mạch đập yếu, mạch tượng của thai nhi càng suy yếu hơn, Thành Thanh Ninh trong lòng kinh ngạc, ngần đầu nhìn Thành phu nhân “mẫu thân, đại phu nói thế nào?”
“Đại phu nói là bị cảm nắng, từ khi vào hè thì cơ thể của ta rất mệt mỏi.” Thành phu nhân nói.
Thành Thanh Ninh không nói gì nữa, chỉ là chẩn mạnh, lâu sau mới thu tay lại sắc mặt nặng nề.
Thành phu nhân đây đâu đơn thuần bị cảm nắng, rõ ràng là có người bỏ độc mãn tính trong ba bữa ăn hằng ngày của bà!
Liều lượng không nặng, nhưng hình như đã trúng độc nhiều ngày, đại phu thường tự nhiên không thể phát hiện ra.
Sợ nói ra sẽ khiến Thành phu nhân phiền lòng, Thành Thanh Ninh vờ như không có gì đứng lên “quả thật là bị cảm nắng rồi, nhưng thuốc do mấy đại phu đó kê cũng không có tác dụng gì. Con gái đây về phối cho mẫu thân một đơn thuốc, mẫu thân trước khi ngủ nhất định phải uống một chén mới được.”
Trời không còn sớm nữa, Thành phu nhân cũng không có ý nói nhiều, bèn gật đầu lại ngủ thiếp đi.
Ra khỏi cửa phòng, Thành Thanh Ninh cắn chặt răng. Là ai to gan như vậy, lại dám hạ độc chủ mẫu Thành phủ!
Sự hổ thẹn trong lòng của Thành Thanh Ninh giao nhau đổ ập đến, nếu không phải cô một lòng si mê Mặc Hàn Dạ, sao lại bỏ lơ bệnh tình của Thành phu nhân?
Kiếp trước, có lẽ là vì vậy, Thành phu nhân mới chết sớm, một xác hai mạng!
Sau khi đích thân phối thuốc, nấu thuốc đút cho Thành phu nhân uống xong, Thành phu nhân đã ngủ say.
Thành Thanh Ninh bèn gọi Đông nhi và Lí ma ma bên cạnh cô đến trước mặt.
Hai người đều là người được Thành phu nhân tin tưởng nhất, hầu hạ Thành phu nhân nhiều năm. Thành Thanh Ninh cũng không giấu họ, nói thẳng “Lý ma ma, Đông nhi tỉ tỉ, ngày ba bữa của mẫu thân trừ hai người ra, còn qua tay của ai nữa không?”
Lý ma ma lắc đầu “Nhị thiểu thư, nay phu nhân có mang, thức ăn không thể qua loa được. Ngày ba bữa đều được làm trong nhà bếp nhỏ ở Thanh Huy Viên, trừ lão nô và Đông nhi, không có qua tay người ngoài.”
Vừa nói xong, Lý ma ma dường như phát hiện ra gì đó, vội hỏi “Nhị tiểu thư, là có gì khác thường sao?”
“Mẫu thân bị người hạ độc mãn tính.” Thành Thanh Ninh nghiêm mặt nói. Lý ma ma và Đông Nhi đều mặt đầy kinh ngạc “Đây..... đây sao có thể? đều là lão nô và Đông nhi đích thân......”
Lời còn chưa nói hết thì bị Thành Thanh Ninh cắt ngang “Hai người hầu hạ mẫu thân ta nhiều năm, ta tự nhiên sẽ không nghi ngờ các người. Nếu thức ăn không có vấn đề, vậy thì chắc chắn vấn đề ở nơi khác.”
Vừa nói, Thành Thanh Ninh vừa đứng lên, đi về phía bếp nhỏ. Cô lấy ngân châm ra, sau khi nghiệm qua dụng cụ ăn, phát hiện ra chén đĩa, thậm chí là đũa mà Thành phu nhân chuyên dùng quả thật đều có độc! Thành Thanh Ninh sắc mặt u ám, nắm chặt nắm tay!
Tâm cơ của người này thật ác độc, lại hiên ngang như vậy, trực tiếp cho Thành phu nhân dùng dụng cụ ăn mang độc!
Lúc này, sắc mặt của Lý ma ma cũng dần trở nên khó coi “Nhị tiểu thư, lão nô nhớ bộ dụng cụ ăn này, là khoảng thời gian trước Hồ di nương đặc biệt mang đến!”
“Cô ta nói phu nhân mang thai, về mặt ăn uống không thể lơ là. Nhìn phu nhân rất thích bộ dụng cụ ăn này, cũng lệnh lão nô kiểm tra qua, sau khi phát hiện không có vấn đề gì mới để lại dùng.” Nói như vậy, có nghĩa là dụng cụ ăn sau khi vào nhà bếp chính viện, mới bị người hạ độc?!
Hồ di nương...... trong mắt của Thành Thanh Ninh thoáng qua ánh sáng âm hiểm, cắn chặt răng.