Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế
Đầu kim đen mun nhìn đến người ta kiếp sợ. Thành Minh cũng không nhịn được trừng to mắt, run rẩy hỏi “Thanh Ninh, đây, đây là?” “Phụ thân có lẽ đã đoán được rồi, đây chứng tỏ dạ dày của Hồ di nương có lượng lớn chất độc. Chỉ chút độc trên chén đĩa này, căn bản không nghiêm trọng như vậy, những thứ khác chắc không cần con gái nói nhiều nữa rồi?”
Khóe miệng Thành Thanh Ninh luôn mang theo nụ cười trào phúng. Nụ cười trào phúng đó khiến Thành Minh cảm thấy không chốn dung thân. Ông từ trên bàn lấy lên một cây ngân châm sạch khác, sau khi kiểm tra trên chén đĩa, chỉ thấy đuôi ngân châm có nhiễm một tia màu đen nhỏ, không giống với ngân châm trong tay Thành Thanh Ninh. Ánh lên tia lạnh màu đen.
Trong những thức ăn khác, cũng không tra ra được dấu vết của độc. Lúc này, trong lòng Thành Minh đã hiểu. Nếu không phải Hồ di nương tự mình uống thuốc độc, có ai sẽ bóp miệng bà ép bà uống chứ? Thành Minh cảm giác bị Hồ di nương quay như chong chóng, sau khi tức giận xoay người liếc Thành Uyển Nhi, giận dữ chất vấn “Di nương con làm ra chuyện thương thiên hại lí như vậy, con có biết không?!”
Không ngờ, Thành Thanh Ninh nhanh như vậy đã tra ra chân tướng. Đặc biệt là Thành Minh cũng tin lời của cô nói! Trong lòng Thành Uyển Nhi run rẩy, chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch bản thân, không thì sẽ liên lụy đến cô, vậy thì không tốt rồi. Do đó, Thành Uyển Nhi vội trả lời “Phụ thân, con gái không biết.”
“Con gái nghe hạ nhân nói, di nương không khỏe, mới nhanh chóng đến Hạ Hà viên thăm hỏi. Ai biết đã nhìn thấy di nương nghiêm trọng như vậy, bị dọa phải mới vội tìm phụ thân đến.” Thành Uyển Nhi nói, lại bắt đầu chuẩn bị khóc. Lúc này, một câu nói của Thành Thanh Ninh đã đem nước mắt của cô ép trở về.
“Tỉ tỉ lúc nãy không phải nói, là chính mắt nhìn thấy Hồ di nương sau khi ăn cơm tối xong, bụng không khỏe, còn đến trên giường nằm một lát? sao hiện tại, đã trở thành nghe hạ nhân nói là Hồ di nương không khỏe, mới đến Hạ Hà viên thăm hỏi?” Thành Thanh Ninh nhếch mày, phụt cười “Tỉ tỉ đây lời trước lời sau không khớp nhau, một lát một cách nói, ai dám tin lời tỉ nói?”
Lửa giận trong mắt Thành Minh đã hiện rõ, Thành Uyển Nhi chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy càng lợi hại hơn. Thành Thanh Ninh, tiểu tiện nhân này! Vậy mà năm lần bảy lượt ép hỏi đến cô không còn lời để nói! đều bị người ta ép đến đường cùng rồi, thì sẽ không còn lựa lời mà nói nữa. Nghĩ ra thì lúc nãy cũng là cô quá hoảng loạn, do đó mới xảy ra sơ hở này!
Thành Uyển Nhi cuối đầu thử tìm cách cứu chữa, lại chỉ nghe Thành Thanh Ninh tiếp tục nói “Độc này của Hồ di nương con có thể giải, nhưng con có một điều kiện.” Thành Thanh Ninh cười khẽ, nói với Thành Minh “Chỉ cần một thái độc công bằng của phụ thân, để mẫu thân con xử trí Hồ di nương.” “Đây....” Thành Minh có chút khó xử.
“Sao hả? phụ thân không bằng lòng?” Thấy Thành Minh mặt đầy khó xử, ý cười trên mặt Thành Thanh Ninh dần biến mất “Nếu đã vậy, phụ thân vẫn là tự mình tìm người đến giải độc đi! hoặc là, Hồ di nương nếu đã dám tự mình uống thuốc độc, nghĩ ra thì Hạ Hà viên này cũng có thuộc giải, tự giải đi.” “Mẫu thân, trời đã tối, con gái đưa người về nghĩ ngơi.”
Thành Thanh Ninh dìu Thành phu nhân, hai mẹ con đã đi đến bên cửa, phía sau truyền đến âm thanh của Thành Minh “Đợi đã!” “Vi phụ đồng ý với con, chỉ cần con giải độc cho Hồ di nương, thì để mẹ con xử trí cô ta.” Có thể thấy, Thành Minh vẫn là không nỡ để Hồ di nương cứ như vậy chết đi. Thành Thanh Ninh không hề xoay người, không quay đầu lại nói “Đợi con đưa mẫu thân về nghĩ ngơi trước, rồi mới đến.”
Lúc nãy đã cho ông cơ hội, là Thành Minh có ý muốn thiên vị hai mẹ con Hồ di nương. Sau khi nhìn hai mẹ con Thành Thanh Ninh đi xa, ánh mắt phức tạp của Thành Minh rơi trên người Thành Uyển Nhi......
Thanh Huy Viên, Thành Thanh Ninh dìu Thành phu nhân ngồi xuống, Lý ma ma căn dặn Đông nhi đi lấy nước cho Thành phu nhân rửa mặt, sau đó nói với Thành phu nhân “Phu nhân, nếu không phải là tiểu thư của chúng ta phát hiện sớm, chỉ sợ là phu nhân và tiểu công tử đều bị Hồ Thị người đàn bà độc ác đó hại rồi.” “Đều là lão nô và Đông nhi không đủ tỉ mỉ, mới để cho người đàn bà độc ác đó có cơ hội, xin phu nhân trách phạt!”
Lý ma ma mặt đầy áy náy cuối đầu xuống “Nếu chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc nữa.” Thành phu nhân than nhẹ một hơi, mắt có chút sợ hãi “Nếu cô ta đã có lòng hại người, bất luận chúng ta phòng như thế nào, cô ta cũng sẽ tìm được cơ hội ra tay.” “May mà Ninh nhi của ta hiểu chuyện lại chu đáo.” Thành phu nhân dùng ánh mắt hiền từ nhìn về phía Thành Thanh Ninh, đưa tay vén lại tóc trước trán cho cô, ánh mắt yêu thương “Chả trách Ninh nhi lại chính tay phối thuốc cho ta, thì ra là không muốn để ta biết chuyện này hao tâm phí sức.”
“Ninh nhi, mẫu thân biết tấm lòng của con.” “Đều là con gái quá sơ ý, chỉ lo si bám Sở vương, đều không quan tâm đến mẫu thân. Nếu con tỉnh ngộ ra trễ, e là muộn rồi.....” Nhớ đến kiếp trước, Thành phu nhân chính là như vậy bị Hồ di nương hại chết, Thành Thanh Ninh không nhịn được trong lòng run rẩy. Nói chuyện với Thành phu nhân một lúc, lại hầu hạ bà nghỉ ngơi, Thành Thanh Ninh mới từ từ đến Hạ Hà viên.
Hồ di nương sắc mắt càng khó coi hơn nữa, toàn thân toát ra một hơi thở âm u chết chốc. Bởi vì trong lòng sinh ra hiềm khích, Thành Uyển Nhi mãi cuối đầu quỳ ở bên giường, Thành Minh đứng bên cạnh cửa sổ, hai cha con một câu cũng không nói. Sau khi Thành Thanh Ninh chẩn mạch cho Hồ di nương, phát hiện độc tố đã thâm nhập vào trong phổi, hận không thể để bà ta cứ như vậy bị độc chết mới tốt.
Nhưng vẫn ra tay cho bà ta uống thuốc giải. Thấy sắc mặt của Hồ di nương có chút chuyển biến tốt, Thành Minh mới thở nhẹ. Thành Uyển Nhi cuối đầu, trong mắt chứa đầy ý hận. Thành Thanh Ninh nhàn nhạt quét mắt nhìn Thành Minh, mới xoay người đi về hướng cửa “Hy vọng phụ thân nhớ lấy lời hứa lúc nãy với con gái, đợi sau khi Hồ di nương tỉnh lại, thì giao cho mẫu thân xử lí.” Hồ di nương e là cũng chỉ có ngày mai mới tỉnh lại, đợi Thành phu nhân nghỉ ngơi xong rồi, mới xử trí bà ta cũng không muộn.
Thấy Thành Thanh Ninh xoay người muốn đi, Thành Uyển Nhi vội ngẩn đầu gọi đến “Đợi đã! con sâu lúc nãy cô đút cho di nương, còn chưa lấy ra!” “Sâu?” Thành Thanh Ninh xoay đầu lại, như cười như không nhìn cô, trong mắt thoáng qua một tia trào phúng “Ta nói qua rồi, con sâu nhỏ đó của ta ăn máu người, đợi uống no rồi, tự nhiên sẽ chui ra, không thì ta cũng không có cách lấy nó ra.” “Chẳng lẽ, muốn ta chính tay mổ cơ thể bà ấy ra sao?”
Thành Uyển Nhi bị những lời máu me này dọa đến run rẩy, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, giống như bị dọa sợ vậy. Thấy vậy Thành Thanh Ninh cười lạnh một tiếng đi ra. Làm đi làm lại hơn nửa canh giờ cô cũng mệt rồi. Lúc nãy thức ăn Triều Lộ bưng về cho cô còn chưa kịp ăn đã vội vã đến Hạ Hà Viên. Hiện tại mọi chuyện giải quyết xong rồi, Thành Thanh Ninh chỉ cảm giác bụng trống không vô cùng khó chịu.
Trở về Minh Châu các, Triều Lộ và Minh Nguyệt đang vô cùng khẩn trương trông ở bên cửa, thấy cô trở về, vội vứt cây dao trong tay chạy đến “Tiểu thư, người cuối cùng cũng về rồi!” Thấy hai người sắc mặt kì lạ, Thành Thanh Ninh không nhịn được nhíu mày hỏi “Sao? là xảy ra chuyện gì sao?”