Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế

Chương 13: Vu khống là Thanh Ninh hạ độc




Mắt nhìn cũng không có thời gian thu dọn chai lọ của cô rồi, nhìn hai nha hoàn thần sắc nóng vội, Thành Thanh Ninh quay lưng với gia đinh ra dấu cho hai người họ, rồi xoay người đi về hướng Hạ Hà viên. Hai gia đinh cảnh giác nhìn Triều Lộ và Minh Nguyệt “Hai vị tỉ tỉ cũng đi theo nô tài một chuyến đi.”

Thành Thanh Ninh đột nhiên xoay người, không vui hô đến “Hai tên hỗn xược các ngươi! có phải thấy bổn tiểu thư ngày thường quá dễ nói chuyện rồi không?” “Minh Nguyệt, Triều Lộ, hai người ở lại trông chừng Minh Châu các! phàm có bất cứ người nào muốn xông vào, cứ lấy dao ra chém cho ta là được!”

Thành Thanh Ninh sắc mặt nghiêm túc căn dặn. Giờ còn chưa biết bên Hồ di nương là tình hình gì, nếu người của Minh Châu các toàn bộ đều bị phái đi, có người lẻn vào ra tay, thì không ai ngăn chặn rồi. Đến lúc đó, Thành Thanh Ninh e là có 10 cái miệng cũng giải thích không rõ.

Minh Nguyệt và Triều Lộ đương nhiên hiểu ý của Thành Thanh Ninh. Minh Nguyệt xoay người vào bếp nhỏ, lúc ra trong tay cầm 2 cây dao, gật đầu nói với Thành Thanh Ninh “Tiểu thư yên tâm, nô tì chắc chắn sẽ trông chừng tốt Minh Châu các, không cho phép bất kì ai vào!”

Nhìn hai cây dao sáng lấp lánh trong tay Minh Nguyệt, hai gia đinh không nhịn được thần sắc sợ hại, lùi hai bước. Công phu của Minh Nguyệt không tệ, là chuyện mà trong phủ ai cũng biết. Hai gia đinh cũng không dám nói gì nữa, chỉ cuối đầu mời Thành Thanh Ninh mau đến Hạ Hà viên.

Từ xa đã có thể thấy Hạ Hà viên có không ít người. Đến gần xem, toàn là đại phu có tiếng trong Kinh Thành, nhìn sơ qua e là có mấy chục vị. Lúc này trong phòng, còn một đại phu đang chẩn mạch cho Hồ di nương. Thành Minh sắc mặt tối sầm đứng ở một bên, Thành Uyển Nhi khóc lóc quỳ trước mặt ông cầu xin “Phụ thân! xin phụ thân nhất định phải tra rõ hung thủ, làm chủ cho di nương!”

“Di nương ở trong phủ trước giờ đều thiện với ngươi, chưa từng làm khó đắc tội bất kì ai. Không biết là ai nhẫn tâm như vậy, vậy mà có thể hạ độc thủ với di nương!” “Phụ thân hôm nay nếu không đồng ý với con gái, thì con gái quỳ mãi không dậy!”

Thành Minh vốn đã thiên vị thương Thành Uyển Nhi, trước mắt nhìn thấy cô khóc thương tâm như vậy, chỉ có thể thở dài đỡ cô lên “Uyển nhi, con yên tâm. Di nương con là người thế nào, trong lòng phụ thân hiểu rõ.” “Lần này, phụ thân nhất định sẽ tra rõ hung thủ, trút giận giúp di nương con.” Thành Uyển Nhi mới gật đầu, thu lại tiếng khóc, thúc thích đứng sang một bên.

Cô nâng tay áo, cầm lấy khăn gấm lau nước mắt, góc độ này Thành Minh không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt cô. Nhưng Thành Thanh Ninh vừa nhấc chân bước vào, lại nhìn rất kĩ. Trên mặt Thành Uyển Nhi, rõ ràng mang theo ý cười đắc thắng, trong mắt chứa ý hận kinh người.

Không biết ý hận của cô từ đâu mà đến, nhưng trực giác nói với Thành Thanh Ninh, chuyện hôm nay e là một cái bẫy do Hồ di nương và Thành Uyển Nhi liên thủ sắp đặt. Chỉ là không biết, bẫy này là nhằm vào cô, hay là người khác. “Phụ thân.”

Thành Thanh Ninh hành lễ với Thành Minh, ông mới xoay đầu nhìn về phía Thành Thanh Ninh, trong mắt áp chế lửa giận, lạnh giọng nói với cô “Con có biết chuyện Hồ di nương trúng độc không?” “Con gái không biết.” Thành Thanh Ninh thành thật trả lời.

Cô vốn không biết, còn là lúc nãy khi Triều Lộ đến nhà bếp lấy cơm, nghe bà bếp nói nữa. “Đồ khốn!” nghe câu này của cô, Thành Minh đột nhiên tức giận, sau khi mắng cô một câu, giáo huấn đến “Trong phủ này, ngoại trừ con cả ngày làm những thứ tùm lum đó, còn ai đụng đến?!” “Lời này của phụ thân ý là nghi ngờ con gái hạ độc?” Thành Thanh Ninh mặt không biểu cảm nhìn ông, ngữ khí cũng lạnh xuống.

Nực cười! Cô tuy làm những thứ đó, nhưng chưa từng chủ động hại qua bất kì ai! ngay cả lần trước, Hồ di nương hạ độc với Thành phu nhân, cô còn chưa báo thù! Kiếp trước Thành phu nhân và đứa con trong bụng cứ như vậy bị Hồ di nương hại chết, đời này may mà cô phát hiện kịp thời. Mối thù một xác hai mạng, cô sớm muộn phải báo!

Không biết Hồ di nương từ đâu lấy ra thuốc độc, nhưng Thành Thanh Ninh có thể khẳng định, bản thân bà ta đã không trong sạch, nói gì bị người hại?! Lần này, nhất định là một vở kịch bà ta tự biên tự diễn mà thôi! Thái độ của Thành Minh, càng khiến Thành Thanh Ninh buồn hơn.

Thân là phụ thân ruột, ít nhiều cô còn là trưởng nữ trong phủ. Vậy mà ông không nghe không hỏi, thậm chí không để cô biện bạch, đã trực tiếp định tội cho cô rồi?! Ha, có người làm phụ thân như vậy sao? Có lẽ là Thành Thanh Ninh chưa từng dùng thái độ lạnh nhạt như vậy đối với ông, Thành Minh bất chợt ngẩn người, tiếp theo nhíu chặt mày, ánh mặt âm trầm nhìn cô “Con có gì muốn nói?”

Lúc này, Thành Uyển Nhi đột nhiên nhìn về hướng Thành Thanh Ninh, mặt đầy uất ức nói đến “Muội muội, ta biết muội là đang oán hận, ngày thường phụ thân thương tỉ tỉ này. Nhưng đó cũng là vì tự muội làm qua nhiều chuyện liên lụy phụ thân, liên lụy Thành phủ, mới khiến phụ thân đau lòng.” “Tay trong tay ngoài đều là thịt, phụ thân sao nhẫn tâm thương ai hơn chứ? muội nên hiểu nổi khổ của phụ thân.”

“Muội muốn hận ta, tỉ tỉ không có gì để nói. Nhưng, vì sao muội phải hạ độc thủ với di nương?” vừa nói, Thành Uyển Nhi lại bắt đầu khóc, nước mắt cứ như trân châu đứt dây, không ngừng chảy xuống mặt, trông quả thật khiến người ta yêu thương. “Muội oán hận tỉ tỉ.....” lời còn chưa nói hết, thì bị Thành Thanh Ninh lạnh băng cắt ngang “Lời này của tỉ tỉ thật thú vị! muội lúc nào hận qua tỉ? vu khống người như vậy, phải bị trời đánh đó.” Lời nói phân nửa của Thành Uyển Nhi cứ như vậy bị kẹt trong cổ họng.

Nghe thấy lời của Thành Thanh Ninh, càng là ngây ra dừng cả tiếng khóc, dường như rất bất ngờ Thành Thanh Ninh trước giờ răm rắp nghe theo lời cô, nay vậy mà dám nói chuyện như vậy với cô?! Bởi vì sự khóc lóc trách mắng của Thành Uyển Nhi lúc nãy, sắc mặt của Thành Minh sớm đã đen như đáy nồi. “Đồ khốn! ngươi nói chuyện với tỉ tỉ ngươi vậy sao?! vậy mà dám trù tỉ tỉ ngươi, lòng ngày của ngươi đáng chết!”

Thành Minh vô cùng tức giận, đưa tay chỉ lấy Thành Thanh Ninh, chỉ thiếu một cái tát rơi trên mặt cô. Thấy vậy, Thành Thanh Ninh trong lòng càng là cười lạnh. Đối với người phụ thân thiên vị này, cô thật là không ôm chút kì vọng nào. Nếu ông đã thiên vị Thành Uyển Nhi, không tin bất kì lời nào của cô, tiện thể còn oán hận Thành phu nhân..... không xem con gái này ra gì, vậy thì đừng trách đứa con gái này, không xem ông là phụ thân nữa.

“Phụ thân, luận trưởng thứ quả thật cô ấy là tỉ tỉ, ta là muội muội.” Thành Thanh Ninh cười lạnh một tiếng “Nhưng luận tôn ti, cô ta là thứ, ta là trưởng, trưởng thứ tôn ti có khác.” “Cô ta chưa từng cung kính qua con, thậm chí khắp nơi ức hiếp vu khống trưởng tiểu thư con. Theo gia pháp gia quy, nên xử lí thế nào?”

“Đều nói trưởng tỉ như mẹ, nên yêu thương muội muội. Nhưng cô ấy ngày thường xúi giục con đi si bám Sở vương, thậm chí nhiều lần xấu mặt, khiến Thành gia, khiến phụ thân mất mặt khắp Kinh Thành, lại nên xử lí thế nào?” “Tỉ tỉ phạm nhiều việc sai như vậy, phụ thân cảm thấy, nên xử lí thế nào?”

Thành Thanh Ninh trong chốc lát liệt ra “mấy tội” của Thành Uyển Nhi, đem chất vấn ném cho Thành Minh. Cô muốn xem xem, người phụ thân này, lại muốn xử lí thế nào!