Thần Y Đào Hoa

Chương 80






Hóa ra bên cạnh chiếc bàn mà nhóm người Diệp Thiếu Xuyên ngồi còn một chiếc bàn trống nữa, hai chiếc chập lại vừa đủ 8 chỗ ngồi, đám côn đồ kia muốn đuổi hai người họ đi.

Lữ Thanh Tuyết nghe thấy vậy thì cau chặt lộng mày, khuôn mặt xinh đẹp bao phủ một tầng băng giá.

Diệp Thiếu Xuyên sợ Lữ Thanh Tuyết bị bắt nạt, vội vàng đè bả vai cô xuống, không thèm động đậy, cũng không buồn nhìn đám côn đồ kia một cái, giống như không nghe thấy lời của bọn chúng vậy.

“Ái chà, cũng gan đấy nhỉ?”
Tên côn đồ kia thấy Diệp Thiếu Xuyên và Lữ Thanh Tuyết phớt lờ mình thì vô cùng tức giận, đạp bàn cười lạnh nhìn Diệp Thiếu Xuyên nói: “Thằng ranh, mày cũng cứng ra phất đấy nhỉ, mày là cái thá gì?”
Nói xong lại chỉ sang Lữ Thanh Tuyết nói: “Đây là bạn gái mày à? Cũng ngon đấy chứ, ha ha.


Cút.

Diệp Thiếu Xuyên lãnh đạm nói.


“Cái gì cơ?”
Tên côn đồ nghe thấy vậy, sắc mặt đen xì, ánh mắt hung hăng, vương tay ra định túm tóc Diệp Thiếu Xuyên, đây là chiêu mà bọn chúng thường dùng để đánh lộn, nếu là bình thường thì bước tiếp theo sẽ là kéo xuống dưới đất rồi vừa đấm vừa đá.

Nhưng đáng tiếc là, hắn nhanh, nhưng Diệp Thiếu Xuyên còn nhanh hơn, cùi chỏ nhọn như mũi lao, “bụp” một tiếng, đập thẳng vào ngực đối phựơng, tên côn đồ đó như bị điện giật, đau đến mức kêu cha gọi mẹ, vội vàng lui về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì đâm vào bàn ghế.

“Tiểu Vũ, sao vậy?”
Nghe thấy tiếng kêu thất thanh của tên côn đồ này, Trương Lực ở bên ngoài và những tên côn đồ khác cũng vội đi vào.

“Mẹ nó, thằng ranh này dám đánh lão tử, ây yo, đau chết tôi rồi…” Tên côn đồ rống
lên như lợn bị chọc tiết.

‘Cái gì?”
‘Xử nó!”
“Tao xem xem, ai dám đánh anh em của Trương Lực này?”

Trương Lực bước ra khỏi đám côn đồ đó, chống nạng bước tới, mặt mày cau có tràn đầy vẻ tức giận mà ai cũng có thể nhìn ra, Trương Lực hắn tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng đó.

“Chính là thằng đó, anh Lực, làm gì bây giờ?”Một tên côn đồ chỉ vào Diệp Thiếu Xuyên nói.

“Chết tiệt, làm phản à…”
Trương Lực chửi tục một câu, cúi đầu xuống liền nhìn thấy Diệp Thiếu Xuyên đang nhếch mép cười nhìn anh ta, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, lời vừa nói được một nửa cũng không nói tiếp nữa, động tác trên tay cũng dừng lại.

“Là… là… là cậu…” Giọng nói của Trương
Lực run rẩy, mỗi lần nhìn thấy Diệp Thiếu Xuyên là anh ta lại nhớ tới ký ức đau khổ trong con hẻm nhỏ của tối hôm ấy.

“Anh Lực, anh làm sao vậy? Chính là thằng này.

” Tên côn đồ bên cạnh vẫn chưa kịp nhận ra sự khác thường của Trương Lực, lớn tiếng nói: “Anh Lực, anh nói xem làm gì với nó bây giờ?”
“Làm thế nào? Làm thế nào?”
Trương Lực đang tự hỏi làm thế nào bây giờ, nhưng không phải hỏi nên làm gì Diệp Thiếu Xuyên, mà là anh ta đang tự hỏi phải làm gì trong tình huống này bây giờ.

Người khác không biết võ lực và thử đoạn của Diệp Thiếu Xuyên, nhưng anh ta thì hiểu rất rõ, vết thương trên người và một cái chân bị gãy của anh ta đều là Diệp Thiếu Xuyên gây ra cả.