Thần Y Đào Hoa
Quan Tiểu Hà ra vẻ xem thường nhìn Diệp Thiếu Xuyên, trong máu của cô tràn đầy nhân tố bạo lực, nếu không phải chiếc xe không ổn, thì cô đã hận không thể trực tiếp đâm thẳng vào đối phương, bây giờ nếu đã đảm bảo an toàn rồi, lại phải tiếp tục né tránh, thực sự không phải phong cách của cô, trong lòng cô quyết định trở về sẽ đổi một chiếc xe khác, nhưng mối thù này, cô không muốn đợi đến sau này.
Đối mặt với ánh mắt khinh thường của Quan Tiểu Hà, Diệp Thiếu Xuyên co người lại, đột nhiên nhếch miệng cười, nghiêm túc gật đầu: “Bọn họ hung hãn như vậy, cô nói tôi có thể không sợ sao?”
Quan Tiểu Hà không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy, bỗng có chút ngơ ngác, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào, nhất thời không khí trong xe trở nên có chút ngượng ngùng.
“Chị Tiểu Hà, em cũng có hơi sợ hãi!”
Lúc này, Tiểu Y cũng mở miệng nói, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
“Biết rồi, chị sẽ tăng tốc!”
Trong miệng Quan Tiểu Hà nói, nhưng lại nhìn Diệp Thiếu Xuyên một cái, chân đạp ga, tốc độ dần dần tăng lên, một lần nữa lại kéo xa khoảng cách với hai chiếc xe phía sau.
Nhìn cảnh này, Diệp Thiếu Xuyên cười rất vui vẻ, dáng vẻ vô tâm, khiến cho Quan Tiểu Hà luôn dõi theo anh nghiến răng căm hận, cảm thấy anh nhất định là cố ý cười nhạo mình.
Tích tích… tích tích…
Xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng đã chạy lên đại lộ Lộc Châu, chiến thuật được áp dụng chính là bao vây cả hai đầu, không lâu sau, đã chặn đường Quan Tiểu Hà.
“Xe phía trước, lập tức giảm tốc độ tấp vào lề, lập tức giảm tốc độ tấp vào lề!”
Âm thanh chói tai phát ra từ chiếc còi trên xe cảnh sát, Diệp Thiếu Xuyên nhìn thấy cảnh này, thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Quan Tiểu Hà dùng hai tay đập mạnh xuống vô lăng, trên mặt lộ ra biểu cảm chán nản, nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ giảm tốc độ xe lại tấp vào lề đường.
Còn chiếc xe bán tải cùng chiếc Hummer đang đuổi theo cũng nhìn thấy tình cảnh bên đây, thấy trên đường có nhiều xe cảnh sát như vậy, rõ ràng cũng có chút kinh sợ,
vội giảm tốc độ quay đầu, muốn trốn đi.
Chỉ đáng tiếc, bọn họ phản ứng hơi chậm chạm rồi, vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy bảy tám chiếc xe cảnh sát từ ngã tư đường chui ra, liền nhanh chỏng bao vây lấy bọn họ.
Mặc dù bọn họ đi trên con đường hỗn tạp, ngày thường chém giết người khác, dao trắng vào, dao đỏ đi ra không phải là chưa từng trải qua, nhưng đối mặt với cảnh sát, theo bản năng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đặc biệt là khi một khẩu súng đen ló ra từ xe cảnh sát, bọn họ càng không dám lộn xộn, ngoan ngoãn dừng xe tấp vào lề, hai tay ôm đầu bước ra ngoài.
Lúc này, ba người Diệp Thiếu Xuyên cũng từ trong xe bước ra, đối diện với sự có mặt của nhiều cảnh sát như vậy, bọn họ đều giơ hai tay lên cao, không muốn vào thời khắc then chốt lại bị cảnh sát xem là phần tử khủng bố rồi bắn chết, nhưng dù có khổ có oan cũng không có chỗ để nói lý.
“Ai là tiểu thư Quan Tiểu Hà?”
Nhưng không lâu sau, một cảnh sát rõ là người đứng đầu bước đến trước mặt ba người họ, vui vẻ hòa nhã hỏi.
“Chính là tôi, anh là ai?”
Quan Tiểu Hà bước lên phía trước, nhìn đối phương hỏi.
“Tôi là Châu Thanh Sơn đội trưởng đội cảnh sát giao thông thành phố, là cục trưởng Vũ bảo tôi đến đón cô, các cô vẫn ổn chứ?” Châu Thanh Sơn hơn ba mươi tuổi, nhưng do có một khuôn mặt búp bê, nên trông vẫn còn rất trẻ, mặc dù có hơi ngạc nhiên trước vẻ đẹp kinh người của Quan Tiểu Hà và Hạ Vũ Y, nhưng lại không thể để lộ ra bất kỳ dáng vẻ gì không nên có, mà chỉ cười giải thích nói.
“Là chú Vũ bảo anh đến, được rồi, anh chờ một chút, bây giờ tôi sẽ gọi cho chú Vũ, còn nữa, phiền anh dẫn chúng tôi đi xem xem là kẻ nào lại to gan như vậy, giữa ban ngày ban mặt lại dám lái xe đâm tôi.” Nói đến đây, cô đã không còn che giấu được sát khí đằng đằng trong lời nói.
“Được, cô gọi điện cho cục trưởng Vũ
trước đi!” Châu Thanh Sơn gật đầu, đồng thời kêu mấy người cảnh sát đưa hai người lái chiếc xe bán tải và Land Rover qua.
“Chú Vũ, cháu đã không sao rồi.”
Quan Tiểu Hà móc điện thoại ra gọi một cuộc, trực tiếp nói.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt, thị trưởng Quan rất lo lắng cho cháu đấy, một lát cháu cũng nên gọi điện cho chú ấy đi, chỗ chú vẫn còn có chút chuyện, quay về sẽ nói chuyện với cháu nhiều hơn, trước tiên cứ nói như vậy đi!” Trong điện thoại, giọng nói của cục trưởng Vũ đã trở lại vẻ cời mở mạnh mẽ như thường ngày.
“Được rồi, chú Vũ chú làm đi!”
Quan Tiểu Hà gật đầu, rồi cúp máy.
“Quan tiểu thư, không biết cục trưởng Vũ có chỉ thị gì không…” Châu Thanh Sơn thấy Quan Tiểu Hà đã cúp điện thoại, theo bản năng hỏi.
Nhưng lời còn chưa kịp nói xong, điện
thoại trên người anh ta đã reo lên, móc ra nhìn một cái, không phải là ai khác, chính là cục trưởng Vũ Trường An.
“Cục trưởng Vũ!”