Thần Y Đào Hoa
“Được, không thành vấn đề, hôm nay chị em mời hai người ăn vừng cay nóng cùng nướng!”
Cả người Quan Tiểu Hà mặc đầm dài bao mông màu xám tro, vóc người hoàn mỹ không cố kỵ chút nào xuất hiện ở hai người trước mặt, dưới chân là cao gót, xách một túi màu đỏ thẫm, da rắn, một khí chất thiên kim nhà giàu có trực tiếp hiển hiện ra.
Diệp Thiếu Xuyên còn chưa bao giờ thấy qua Quan Tiểu Hà mặc như vậy, trong nháy mắt liền trợn to hai mắt, ánh mắt lưu luyến ở nơi vểnh lên và
nở nang, nước miếng cũng thiếu chút nữa chảy xuống.
“Thật sự là yêu tinh!”
Rất lâu, Diệp Thiếu Xuyên mới liếm môi một cái, thở dài nói.
“Chị Tiểu Hà, chị thật xinh đẹp!”
Tiểu Y không che giấu chút nào khen ngợi. “Phải không?”
Thấy dáng vẻ Diệp Thiếu Xuyên trợn mắt hốc miệng, trong lòng Quan Tiểu Hà đắc ý cũng không cần nói, ánh mắt quyến rũ ném tới, lắc lưng một cái, túi nhỏ quăng sau lưng, động tác tiêu sái vô cùng, nếu như kết hợp với chút môi đỏ mọng, như kiểu nữ vương.
Đối mặt với sự khen ngợi của Tiểu Y, cô thản nhiên nhận, trong lòng đắc ý, ngoài miệng lại nói: “Tiểu Y mới thật đẹp, cái váy này, cái khuôn mặt nhỏ nhắn này, chính là công chúa Bạch Tuyết từ trong truyện cổ tích đi ra.”
“Thật sao?”
Không người nào dạy Tiểu Y khiêm tốn, nghe thấy lời của Quan Tiểu Hà, cô nhất thời cười vui vẻ.
Lúc này Diệp Thiếu Xuyên mới phát hiện, trên người Tiểu Y lại không phải đồng phục bệnh nhân thường ngày, mà là một chiếc váy trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp, da thịt trắng noãn, cộng thêm mặt mày vui vẻ không nhuộm chút ý nghĩ đen tối nào, quả nhiên hết sức giống công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, như một vị thần hoàn mỹ.
Nhìn hai cô gái đẹp một lớn một nhỏ trước mắt, Diệp Thiếu Xuyên đột nhiên phát hiện bản thân may mắn như vậy, vào lúc này có thể thấy một cảnh như vậy.
Bất luận là Quan Tiểu Hà, hay là Hạ Vũ Y, hai cô gái xinh đẹp đều không kém chút nào với Lữ Thanh Tuyết, chẳng qua là khí chất ba người lại hoàn toàn khác nhau, có nét đẹp riêng, khiến cho người thấy, khó mà tự kềm chế.
“Thiếu Xuyên, hoa cả mắt chưa?”
Thấy Diệp Thiếu Xuyên bay tới bay lui trên người thấy bản thân cùng Tiểu Y, Quan Tiểu Hà đắc ý hỏi.
Là có chút hoa.
Diệp Thiếu Xuyên cũng cười lên, ngẩng đầu nhìn trên đồng hồ treo tường, vội vàng nói: “Sắp năm giờ rồi, đi mau đi mau, chị Lữ đợi một lúc nữa sẽ rất lo lắng.”
“Gấp cái gì, tôi lái xe, rất nhanh.”
Quan Tiểu Hà nghe không nổi anh nói chị Lữ nữa, không nhịn được nói.
Ngay sau đó, ba người từ lốl đi dành riêng rời khỏi bệnh viện, ngược lại không phải là không thể đi thang máy, mà Diệp Thiếu Xuyên chữa khỏi cho Tiểu Y, hôm nay cũng truyền khắp bệnh viện, không biết bao nhiêu bệnh nhân cùng thân nhân đang đợi anh xuất hiện, nếu anh trực tiếp đi ra ngoài, sợ rằng sẽ dẫn tới ồn ào lớn.
Đây cũng là Quan Tiểu Hà trước đó nghĩ tới, Diệp Thiếu Xuyên cảm thấy nghĩ rất chu đáo, nghe lời răm rắp đồng ý đi từ lối dành riêng, ba người lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Xe của Quan Tiểu Hà là một chiếc Land Rover suv mô hình nhỏ màu xanh, lúc nhìn bề ngoài thật khiêm tốn, có điều cô lái xe lại một chút cũng không khiêm tốn, tốc
độ đó, khiến cho Diệp Thiếu Xuyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế thỉnh thoảng bị dọa sợ ra tuôn ra mồ hôi lạnh, quả nhiên vẫn là phong độ của nữ hán tử, không hề bởi vì xe nhỏ mà có diều giấu giếm.
“Anh lo chỉ đường đi!”