Thần Y Đào Hoa
Phòng khám nhỏ, trên gác xếp.
Diệp Thiếu Xuyên ngồi xếp bằng trên giường, ngũ tâm hướng thiên, hai mắt giống như đang nhắm nhưng không phải, ẩn ẩn trong đó là ánh sáng mờ nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng dần dần lộ ra một tia đau đớn.
Có thể là quá đau, trên trán xuất hiện mồ hôi dày đặc, quần áo sau lưng cũng có chút ướt sũng, cả người giống như vừa mới được vớt dưới nước lên.
Thật lâu sau, anh mới thở dài một hơi, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, mở mắt ra như có tia chớp xẹt qua, căn gác tối như sáng bừng lên.
“Nhâm mạch rốt cục được thông rồi, thương thế cũng hồi phục được sáu phần.”
Cảm nhận được sự dao động của hơi thở trong cơ thể, trên mặt Diệp Thiếu Xuyên lộ ra một nụ cười gượng gạo, sau đó lắc đầu, bước xuống giường, tắm rửa, chuẩn bị ngủ.
Cộc cộc cộc…
Đúng lúc này, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, phòng khám nhỏ nằm ở một vùng hẻo lánh, buổi tối không ai có thể vào đây, huống chi là chạy, chẳng lẽ chuyện gì xảy ra?
“Chị Lữ đêm hôm khuya khoắt không nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì?”
Đẩy cửa sổ ra, Diệp Thiếu Xuyên trực tiếp nhìn thấy Lữ Thanh Tuyết đang chạy trong ngõ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, sau một hồi do dự, anh lại mặc quần áo vào, đóng cửa và cửa sổ, lặng lẽ rời khỏi phòng khám nhỏ, đi theo Lữ Thanh Tuyết.
Đương nhiên, Lữ Thanh Tuyết không biết sau lưng có người bám đuôi, vội vàng chạy tới đường lớn, dừng một chiếc taxi, lái thẳng đến bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố.
Bệnh viện Nhân dân đầu tiên của thành phố Nguyên Châu.
“Chị Lữ!”
Lữ Thanh Tuyết vừa xuống xe liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhanh chóng nhìn lại, bỗng thấy Diệp Thiếu Xuyên đang ở phía sau không xa lắm, mỉm cười nhìn mình, sáng bừng sức sống, làm cô lập tức có chút ngây ngẩn cả người.
“Diệp Thiếu Xuyên?”
Một lúc lâu sau, cô mới hoàn hồn, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“He he, tôi theo phía sau chị, cũng vừa mới xuống xe.” Diệp Thiếu Xuyên cười khan, cũng không thể nói là mình tự đuổi theo xe được, vì sợ Lữ Thanh Tuyết tiếp tục truy vấn liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chị Lữ, chị đến bệnh viện muộn thế này làm gì?”
Lữ Thanh Tuyết vốn dĩ muốn hỏi Diệp Thiếu Xuyên đi theo mình đến sao lại xuống xe trước cả cô, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Diệp Thiếu Xuyên đánh đòn phủ đầu, đành phải giải thích nói: “Không, giáo sư hướng dẫn của tôi gọi, khả năng có chuyện gì gấp.” Cô vừa nói vừa kiểm tra đồng hồ. Hơn nửa giờ trôi qua, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, vội vàng chạy vào viện, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tôi không sao, đừng theo nữa, mau về nhà đi.”
Bây giờ bọn họ đều ở đây, Diệp Thiếu Xuyên làm sao có thể một mình trở về, vừa cười anh vừa nói theo: “Vừa hay tôi cũng đang mất ngủ. Đi cùng chị biết đâu lại giúp được gì.”
“Cậu thì có thể giúp gì cho tôi?” Lữ Thanh Tuyết có chút buồn cười, giáo sư tìm đến cô chắc chắn là có liên quan đến y học, Diệp Thiếu Xuyên một người đến chút y thuật còn không biết thì giúp được gì chứ?
Nhưng vì Diệp Thiếu Xuyên không muốn quay về một mình nên cô cũng không đuổi nữa, hơn nữa cô cũng không biết khi nào mới có thể quay lại, có anh đi cùng cũng không sao, cô sợ hãi đi về một mình.
Lữ Thanh Tuyết nghĩ nghĩ, liền gật đầu nói: “Được rồi, đi theo tôi, nhưng đừng nói nhảm khi gặp cô giáo của tôi đó.”
“Đừng lo lắng!” Diệp Thiếu Xuyên cười.
Hai người vội vàng bước vào bệnh viện, Lữ Thanh Tuyết lại gọi điện thoại cho cô giáo của mình, sau đó trực tiếp đi vào tòa cấp cứu, không bao lâu liền nhìn thấy cô giáo trong một phòng họp rộng lớn và sáng sủa.
Làm Lữ Thanh Tuyết ngạc nhiên đó là, trừ giáo sư hướng dẫn của cô, trong phòng họp này còn có một số giáo sư lão thành nổi tiếng từ Đại học Y Nguyên Châu, thậm chí cả các chuyên gia và học giả từ tỉnh lỵ. Một trong số họ là một chuyên gia nổi tiếng trong nước, Lữ Thanh Tuyết cũng từng dự thính các tiết học của họ.
Ngoài những người này, trên vách tường lớn còn là một màn hình họp online, những người trên đó đều là những giáo sư, chuyên gia có tiếng trong nước.
Đèn trong văn phòng lớn sáng như ban ngày, rất nhiều chuyên gia y tế và học giả lúc này đang tụ tập lại thành một đám, như thể họ đang thảo luận điều gì đó.
“Thanh Tuyết, con đến rồi à, vào ngồi đi.”
Giáo sư hướng dẫn của Lữ Thanh Tuyết – Chu Vi nhìn thấy Lữ Thanh Tuyết đang đứng ở cửa, nhanh chóng vẫy cô ấy đi tới, là một bà cụ đã hơn sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, mỉm cười vui vẻ khi nhìn thấy cô học trò thân yêu của mình.
Mặc dù ở cùng một thành phố, nhưng Lữ Thanh Tuyết không có nhiều cơ hội gặp gỡ với giáo sư hướng dẫn của mình, gặp lại bà cô cảm thấy có chút kích động.
Tuy nhiên, cô cũng biết đây không phải là lúc chào hỏi, lập tức dẫn theo Diệp Thiếu Xuyên bước nhanh tới ngồi cạnh người hướng dẫn của mình, chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy giọng của cô giáo.
“Thanh Tuyết, cô xin lỗi, muộn vậy còn gọi con qua đây. Ơ, vị này là?” Chu Vi nói, nhìn thấy Diệp Thiếu Xuyên đang ngồi xuống với Lữ Thanh Tuyết.
“Không sao đâu, cô ơi đây là Diệp Thiếu Xuyên bạn của con thôi!”
“Xin chào, cô Chu.” Diệp Thiếu Xuyên trông rất lễ phép.
“Ồ, cậu chàng này cũng tốt, trẻ tuổi rất năng động và đẹp trai! Gọi cậu là Tiểu Diệp đi!” Bà cụ có chút hiểu lầm, ân cần nhìn Diệp Thiếu Xuyên, như thể mẹ vợ đang nhìn con rể của mình vậy, làm Diệp Thiếu Xuyên có chút ngượng ngùng.
Lữ Thanh Tuyết càng đỏ mặt hơn, thấy Diệp Thiếu Xuyên cười khúc khích, trong lòng cô xấu hổ, sợ giáo viên lại hỏi câu nào đó không trả lời được, vội vàng nói: “Đúng rồi, cô ơi, đang có chuyện gì sao?” Cô chỉ vào cuộc họp.
“Ồ, nó là như thế này, nó là như thế này.”
Chu Vi lấy lại tinh thần, giải thích nói: “Khối u não của mẹ Vương phó bí thư đột nhiên chuyển biến xấu, đã đưa đến bệnh viện, tình huống có chút nguy cấp, hiện tại đang tập hợp nhiều chuyên gia, học giả ở đây để hội chẩn một chút, để tìm ra phương pháp chẩn đoán và điều trị khả thi. Cô nhớ năm ngoái lúc con viết khóa luận, cũng có tìm hiểu đề tài này, nên cô đã đề xuất, mời con đến hội chẩn chung, dù sao cũng đang có mặt nhiều người, mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng mà.”
Chu Vi nói xong, Lữ Thanh Tuyết vẫn là không hiểu ý đồ của vị giáo sư hướng dẫn này, cái gì gọi là để cho mình đến tiếp thu ý kiến quần chúng, rõ ràng là thấy tình cảnh phòng khám tồi tàn của cô, muốn giúp cô tìm cơ hội, bằng không mà nói, một đứa mới tốt nghiệp một năm như cô, chưa có kinh nghiệm tham gia nhiều hội chẩn, nói gì đến những hội nghị lớn kiểu này.
“Cám ơn cô ạ.”
Lữ Thanh Tuyết đè lòng cảm kích xuống, nhẹ nhàng nói.
Diệp Thiếu Xuyên cũng cảm nhận được tình yêu và sự giúp đỡ của Chu Vi dành cho Lữ Thanh Tuyết, hảo cảm với bà cụ này càng tăng cao.
“Ha ha, nói gì vậy nha, y thuật của con cô rất rõ ràng, cũng có tư cách ngồi ở chỗ này, đây là thông tin cùng tình huống hội chẩn hiện tại. Con nhìn qua một chút đi.”