Thần Y Đào Hoa
Ánh mắt dữ tợn, còn mang theo hàn quang lập loè.
Cứ như vậy, xuất hiện đột ngột trước mặt Diệp Thiếu Xuyên khiến anh phải lùi lại một bước theo bản năng.
Trương Lực cho rằng Diệp Thiếu Xuyên sợ hãi mình, cười khinh thường nói với Lữ Thanh Tuyết: “Tới băng bó vết thương cho tôi một chút đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
“Trương Lực, anh không được manh động, có tin hay không, tôi gọi cảnh sát bây giờ?” Lữ Thanh Tuyết hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, nhưng giọng nói vẫn y nguyên lạnh lẽo như vậy.
“Gọi cảnh sát?”
Trương Lực như nghe được cái gì buồn cười, cười to: “Báo đi, tôi ở đây xem cô gọi kiểu gì, nhanh, tranh thủ thời gian, tôi đây muốn xem là cảnh sát nhanh, hay là dao của tôi nhanh hơn, trước khi bọn cốm đó đến, coi như không giết được tên nhóc này, tôi cũng đủ thời gian để tra tấn cậu ta rồi, cô có tin không?”
Vừa nói, ánh mắt của anh ta vừa rơi vào trên người Diệp Thiếu Xuyên, trên mặt tràn đầy sự phách lối, con dao trong tay di chuyển, tựa hồ đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
Diệp Thiếu Xuyên trầm mặt xuống.
Sắc mặt Lữ Thanh Tuyết xanh mét, hung hăng nhìn chằm chằm tên lưu manh trước mặt, bàn tay ngọc ngà của cô cầm con dao mổ, đường gân lộ ra, nhìn rõ ràng đang vô cùng tức giận.
Một lúc lâu sau, cô lại thở dài một hơi, giọng nói bình tĩnh trở lại: “Bỏ dao xuống, tôi sẽ giúp anh băng bó vết thương.”
Vừa dứt lời, cô đã quay người đi về phía quầy, ngay sau đó đã bước tới cùng với bông gòn, gạc và thuốc mỡ, khuôn mặt xinh xắn lạnh lùng, không nhìn ra được vui mừng hay tức giận, nhưng đôi mắt của cô chỉ toàn đầy khí lạnh.
“Vậy mới được chứ.”
Thấy Lữ Thanh Tuyết chịu thua, Trương Lực đắc ý cười một tiếng, cũng không để con dao xuống, chỉ duỗi cánh tay đang chảy máu của mình ra đưa cho Lữ Thanh Tuyết.
Thân là một sinh viên đạt thành tích cao của trường đại học y khoa, kỹ năng y tế của Lữ Thanh Tuyết không tệ chút nào, thuần thục khử trùng bằng cồn, thành thạo dùng bông gòn lau sạch, sau đó băng bó bằng thuốc, động tác rất ưu mỹ, làm người nhìn thích mắt.
Trương Lực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Thanh Tuyết từ đầu đến cuối, trong mắt không che giấu sự tham lam và thèm khát, không biết từ lúc nào trong tay anh ta đã không còn con dao nữa, ngược lại là bất động thanh sắc muốn dò la lên phần ngực của Lữ Thanh Tuyết.
Diệp Thiếu Xuyên đứng bên cạnh quan sát, bất tri bất giác đã híp mắt lại, từng đợt ánh sáng lạnh như lướt qua, toát ra khí thế cắn xé, lóe lên liền biến mất.
“Tốt hơn hết đừng nhúc nhích, có tin tôi sẽ dùng một dao đâm chết anh không?”
Lúc này, Lữ Thanh Tuyết đột nhiên lên tiếng, một con dao mổ chói lọi lạnh lùng từ trong tay áo trượt ra, rơi vào trong tay cô, trực tiếp chỉ vào trái tim của Trương Lực.
Bởi vì cô đang băng bó cho Trương Lực, hai người cách nhau quá gần, nên con dao mổ chỉ cách tim Trương Lực chưa đầy 15 cm.
Nhìn thấy nét mặt của Lữ Thanh Tuyết, lạnh lùng vô cùng, tay cầm con dao cũng không hề run rẩy, cứ như chỉ cần anh ta lộn xộn một chút thôi, cô sẽ đâm anh ta không chút do dự.
Trương Lực ngay lập tức thanh tỉnh lại, anh ta có chút hiểu Lữ Thanh Tuyết, biết cũng có kẻ đã chiếm tiện nghi của cô, bị đâm hơn chục nhát dao trên người, điều kỳ lạ là cả chục nhát dao này đều tránh được điểm trọng yếu. Cuối cùng, cảnh sát đến, Lữ Thanh Tuyết không bị gì, ngoài việc mất một số tiền.
Anh ta không chút nghi ngờ, chỉ cần mình dám động, con dao nhất định sẽ để lại trên cơ thể anh ta mười mấy vết thương.
Đến lúc đó coi như thương thế không nghiêm trọng, thì cũng chết vì đau.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Trương Lực có chút tái nhợt, anh ta cười phớ lớ hai lần rồi vội vàng nói: “Thanh Tuyết, tôi đùa chút thôi mà, đừng hấp tấp. Ừm, tuy rằng tôi thích cô, nhưng tôi cũng không bẩn đến mức chưa được sự đồng ý của cô mà đã chiếm tiện nghi đâu, con dao mổ này hơi đau, cách xa tôi một chút…”
“Không phải không sợ chết à?”
Vẻ chế giễu hiện lên trên mặt Lữ Thanh Tuyết
“Không sợ chết, nhưng sợ đau đó…” Trương Lực tiếp tục cười khan.
“Hừ!”
Lữ Thanh Tuyết hừ lạnh một tiếng, đứng lên: “Được rồi, vết thương của anh đã được băng bó xong. Thanh toán xong hóa đơn thuốc, mau ra ngoài, sau này đừng để tôi gặp lại nữa.”
“Ha ha, còn phải trả tiền thuốc á?”
Nhìn thấy Lữ Thanh Tuyết lại lấy con dao phẫu thuật ra, Trương Lực cố gắng kiềm chế lại tâm trạng, cười quái dị hai tiếng muốn lấy con dao bên người ra nhưng lại tìm không thấy đâu nữa.
Lúc ngẩng đầu lên lại lần nữa, phát hiện con dao kia đã bị Diệp Thiếu Xuyên cầm trên tay.
Không có vũ khí, anh ta giống như không còn chỗ dựa, không thể kiêu ngạo được nữa, cay đắng liếc Diệp Thiếu Xuyên một cái, nhưng vẫn tham lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Thanh Tuyết, nói: “Con dao này rất đáng tiền, coi như là tiền thuốc men đi, nhưng mà giúp tôi cầm đi, mai tôi đến chuộc lại, nhớ chuẩn bị.”
Nói xong, ánh mắt không tự chủ lại dò xét trên người Lữ Thanh Tuyết, miệng còn phát ra tiếng chậc chậc, ngả ngớn phóng đãng.
“Cút đi.”
Lữ Thanh Tuyết tức giận mắng.
“Ha ha, bây giờ tôi đi ngay đây, không cần tiễn đâu.” Trương Lực cười cười, đứng dậy đi ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa, anh ta lại dừng lại.
Anh ta quay đầu lại, nhìn Diệp Thiếu Xuyên, cười nói: “Cậu nhóc, sau này ra ngoài nhìn đường cho tốt vào, cẩn thận con dao trong tay đâm chết cậu.”
Nói xong, anh ta cười điên cuồng rồi bước ra ngoài.
Diệp Thiếu Xuyên nhướng mày, nhưng không nói gì, ngược lại, vẻ mặt của Lữ Thanh Tuyết xấu đến cực điểm, khi cánh cửa đóng sầm lại, nỗi lo lắng thoáng qua trên mặt cô, thoáng hiện lên rồi biến mất.”
“Chị Lữ!”
Diệp Thiếu Xuyên cảm nhận được sự lo lắng của Lữ Thanh Tuyết, nhưng không nói nhiều, chỉ hỏi: “Con dao này, có cần gửi lại cho anh ta không?”
“Đưa anh ta làm gì, lấy đi, đừng làm mất.”
Lữ Thanh Tuyết chán ghét liếc nhìn cao dao kia, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Diệp Thiếu Xuyên, do dự một chút, mới nói: “Tiểu Diệp, sau này né tên khốn kia ra.”
“Ờ, tôi hiểu rồi.”
Biết rằng Lữ Thanh Tuyết đang lo lắng cho mình, trong lòng Diệp Thiếu Xuyên ấm lên, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Tôi đi xem cô gái đó thế nào rồi. Cậu thu dọn một chút, một hồi đóng cửa lại, hôm nay chỉ tới đây thôi.” Lữ Thanh Tuyết mệt mỏi xoa xoa thái dương, xoay người đi về phía sau.
“Vâng, chị Lữ.”
Diệp Thiếu Xuyên đáp ứng ngay, đợi đến khi Lữ Thanh Tuyết khuất sau cánh cửa, anh mới lắc đầu, thản nhiên thu dọn đồ đạc trong phòng khám rồi hét lên: “Chị Lữ, tôi đói rồi, đi mua đồ ăn khuya, về sớm thôi.”
Lữ Thanh Tuyết chưa kịp trả lời thì anh đã cầm cao dao kia bước ra khỏi cửa.
Bầu trời ngoài cửa đã tối mịt, ánh đèn trong ngõ tối mịt mờ mờ ảo, trên bầu trời mù sương cũng không thấy nửa vì sao.
Diệp Thiếu Xuyên phân biệt phương hướng, đem con dao nhét vào người, thoắt một cái, biến mất vào bóng đêm.