Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 24: Lời nguyền




“ Sao vậy, nhìn chưa đủ sao?!” Lạc Khanh Nhan có chút buồn cười nhìn Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca nghe vậy, lắc đầu, mắt đẹp híp lại, chăm chú nhìn Lạc Khanh Nhan một cách ‘xuất thần’. Lạc Khanh Nhan vươn tay sờ sờ mái tóc đen mượt của y, nhẹ giọng hỏi: “ có cái gì đáng nhìn chứ!” mặt của nàng có gì lạ lắm sao, từ lúc sáng đến giờ cứ ngồi chăm chú nhìn, thật là ngốc quá!

“ Đã lâu Phượng Ca chưa nhìn thật kỹ Nhan Nhan a?” Dung Phượng Ca mỉm cười, vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của Lạc Khanh Nhan, xúc cảm lanh lãnh từ làn da truyền lại, thật dịu dàng khiến cho y luyến tiếc dời đi

Thật là nhớ a!

Người này, quả nhiên lại càng ‘tuấn’ hơn trước, tại sao Nhan Nhan là nữ tử, lại tuấn tú đến như vậy chứ, chẳng bù cho y, nghĩ đến dung mạo họa thủy của mình, Dung Phượng Ca có chút thở dài, nhưng là nghĩ đến việc Nhan Nhan thích khuôn mặt này, Dung Phượng Ca mới cảm thấy có chút cân bằng

“ Ngốc!” Lạc Khanh Nhan đạm cười, hất nhẹ tay của y ra, dường như có chút gì đó là… né tránh!

Dung Phượng Ca nhìn bàn tay của mình, một thoáng mất mát, nhưng rất nhanh nghĩ đến việc gì đó, y bèn lấy trong đống hành lý của mình mấy chai lọ ra, sắp hết lên bàn, vẻ mặt rất chi là ‘mong đợi’ nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn y, như có như không hỏi: “ những thứ này là cho ta sao?!”

Dung Phượng Ca gật gật đầu: “ mấy cái này là giải dược bách độc, do chính tay Phượng Ca bào chế đó, Nhan Nhan nhất định phải đem theo bên mình phòng thân nha!” Nghe gia gia nói, giang hồ hiểm ác, người tốt thì ít mà người xấu lại rất nhiều, thủ đoạn vô số cho nên nhất định phải luôn luôn đề phòng rồi. Lạc Khanh Nhan khẽ thở dài, nhìn đống chai lọ đó hồi lâu, mới nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm bất giác mang chút gì đó đìu hiu, lại thêm chút gì đó… xót xa: “ ngươi… vì cớ gì lại tốt với ta như vậy?!”

Rõ ràng là… quen biết sơ giao nha, nhưng hà cớ gì hết lần này đến lần khác điều là vì nàng?!

Toàn tâm toàn ý….

Dung Phượng Ca… ngươi rốt cuộc muốn cái gì ở ta đâu?!

Lạc Khanh Nhan luôn luôn hiểu, cho và nhận, điều đi đôi với nhau, không ai tự dưng cho ai không cái gì, càng không ai vô điều kiện đối tốt với người khác, làm bất cứ cái gì cũng có đại giới không phải sao?! nhưng là hết lần này đến lần khác, nam tử này lại luôn phá bỏ nhưng suy nghĩ tưởng chừng như là chân lí trong cuộc sống của nàng…

Lần đầu tiên, vì một đoá thất sắc thiên niên liên, y liều cả mạng sống

Lần này, tặng kiếm, tặng dược…. tất cả, mỗi hành động cử chỉ tất cả điều là vì nàng, chỉ là vì nàng, một cách đơn thuần như vậy thôi…!!

Hàng ngàn câu hỏi vì sao ấy, lặp đi lặp lại trong đầu của Lạc Khanh Nhan, nhưng là đáp lại câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng cũng thật phức tạp ấy, Dung Phượng Ca chỉ nhẹ nhàng cười, tiếu dung ôn nhu như nước, xinh đẹp tuyệt trần, y nói: “ là vì Phượng Ca thích Nhan Nhan thôi!”

Thích!

Cho nên mới tìm mọi cách lấy lòng, tìm mọi cách khiến cho đối phương vui vẻ

Chỉ là.. đơn giản vậy thôi!

Lạc Khanh nhan chợt cười, đôi con ngươi trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của Dung Phượng Ca, thanh âm lạnh nhạt: “ thích?!”

Lần đầu tiên Dung Phượng Ca bị Lạc Khanh Nhan nhìn trực tiếp như vậy, mắt của Lạc Khanh nhan thực sự đẹp, đôi hoa đào mắt bình thường doanh doanh ý cười nhạt nhẽo nhưng giờ khắc này đây lại một mảnh sâu lắng, trầm không thấy đáy cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi của Dung Phượng Ca, như là một mê hoặc, Dung Phượng Ca y như cảm thấy mình bị lạc trong đôi mắt ấy của Lạc Khanh Nhan, khẽ gật đầu

Thích! À không… phải nói là rất… rất thích mới đúng

Thích đến mức…. khó chịu chết đi được

Thích đến mức…. ngực đau phát hoảng

Thích đến mức…. tâm cũng bén nhọn đau đớn…

Chỉ là y rất ngốc, rất đơn thuần, cho nên không biết diễn đạt nó như thế nào mà thôi!

“ Tại sao lại thích ta đâu?!” Lạc Khanh Nhan lại vấn

Vẫn là câu hỏi này nha, lúc trước gia gia cũng từng hỏi qua, Dung Phượng Ca nghiêng đầu khó hiểu, tại sao Nhan Nhan cùng gia gia lại giống nhau như vậy, luôn cùng hỏi một vấn đề?! Nhưng là Nhan Nhan hỏi cho nên y nhất định phải trả lời, Dung Phượng Ca nghĩ nghĩ một lát, mới mở miệng đáp: “ Nhan Nhan đối với Phượng Ca rất tốt, sẽ không ức hiếp Phượng Ca, sẽ bên cạnh bảo vệ Phượng Ca….”

Nghe hắn đáp vậy, Lạc Khanh Nhan cười giễu: “ vậy, nếu như có người khác xuất hiện, cũng đối tốt với ngươi như vậy, ngươi sẽ thích người đó sao?!” tên ngốc này, quả thật để cho hắn nói mấy vấn đề ái tình, thì khi ấy mặt trời mọc ở đằng Tây đi là vừa

Dung Phượng Ca lắc lắc đầu, dứt khoát nói: “ không đâu…” y vươn đầu ngón tay, bắt đầu lẫm nhẫm: “ Phượng Ca sẽ cảm thấy thật sự an tâm khi ở bên cạnh Nhan Nhan, thích nhìn Nhan Nhan, nghe Nhan Nhan nói chuyện, nhìn Nhan Nhan cười, sinh khí cũng được, tức giận cũng thế… chỉ cần là Nhan Nhan, Phượng Ca điều cảm thấy thật sự rất thích… không ai có thể thay thế được”

“ Như vậy… lí do như thế, đã đủ chưa?!” Dung Phượng Ca ngượng ngùng mỉm cười. Đáy mắt tràn đầy ấp áp nhìn Lạc Khanh Nhan, hốt nhiên khuôn mặt của Lạc Khanh Nhan tiến lại ngày càng gần y, khiến cho Dung Phượng Ca một thoáng giật mình, đến khi định thần lại, thì cằm của Lạc Khanh Nhan đã đặt lên vai của mình, hai tay của nàng ấy của vươn tấy ôm lấy thắt lưng của y, lần đầu tiên Nhan Nhan chủ động ‘gần sát’ y như vậy, Dung Phượng Ca cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vươn hai tay ôm lấy bờ vai của Lạc Khanh Nhan, nhẹ giọng nỉ non: “ Nhan Nhan?!”

“ Đừng nói gì cả, cứ ngồi yên như vậy… một lát, là tốt rồi..!!” Lạc Khanh Nhan thanh âm trầm thấp, có chút gì đó áp lực khàn khàn

Chỉ một lát thôi, một lát thôi…..

Ta muốn cảm nhận hơi thở của ngươi, chỉ trong một chốc lát mà thôi….

Dung Phượng Ca…

Dung Phượng Ca…….

Ta có thể… thích ngươi được không?!

Ta có thể… yêu ngươi được không?!…

Sẽ thật sự không tổn thương ngươi chứ?!

Sẽ…. không khiến ngươi gặp bất cứ bất trắc gì đúng không?!….

Có thể… không?!!

Lạc Khanh Nhan không thể biết được số lần mà nàng muốn hỏi bản thân mình, hay là hỏi người khác?! Hay là vấn thượng thiên, vấn số mệnh?! Chỉ là trong suốt buổi sáng hôm đó, chỉ duy nhất một câu hỏi đó cứ lặp đi gặp lại trong đầu nàng, như là một điệp khúc… mà nàng lại vĩnh viễn không có câu trả lời….

Có lẽ sẽ có rất nhiều người thắc mắc vì sao, vì cớ gì nữ tử lãnh huyết vô tình này lại để tâm đến nhiều chuyện vớ vẫn đến như thế, hoàn toàn không giống phong cách quyết đoán tuyệt tình của nàng, nhưng là…. Có để ý mới để tâm nhiều đến như vậy, lòng có người mới khiến cho bản thân lo được lo mất… mới hãi hùng, mới sợ hãi, mới do dự….trong khoảnh khắc, những hình ảnh trong ký ức chợt hiện về, như mảnh dao cắt xé tâm nàng, như là mảnh gương ký ức lâu năm bị người đấm một phát thật mạnh, vỡ ra thành nhiều mảnh, nát vụn…

Lạc Khanh Nhan, đồ quái vật này, ngươi chắc chắn sẽ không chết tử tế được

Lạc Khanh Nhan, ta nguyền rủa ngươi một đời cô độc

Lạc Khanh Nhan, vì ngươi mà hắn mới chết, cho nên ngươi nhất định không được hạnh phúc, ta dùng huyết của ta nguyền rủa ngươi, khiến cho người ngươi yêu, nhất định chết không được tử tế….

Ánh mắt mở toang, lạnh như băng nhìn về phía trước, đôi bàn tay đang ôm chặt lấy thắt lưng của người kia, dần dần nới lỏng, màng mi dài cong vút khẽ rũ xuống, đầu ngón tay, một thoáng run rẫy, buông ra, rồi lại nắm thật chặt thắt lưng của y, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần…

Không thể yêu….!!

Không dám yêu…!!

Càng… không có tư cách đi yêu…!!

Đế đô

Hoàng cung

Vẫn xa hoa và lộng lẫy như ngày nào, nơi ở của đế vương, nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, há có thể tầm thường?!

Ngự thư phòng

Nam nhân tuấn mỹ hơn người, một thân long bào uy nghiêm, tràn đầy khí phách quân lâm thiên hạ, mỗi giơ tay nhấc chân điều tẫn hiển phong phạm hoàng gia, y an tường ngồi đó, chỉ đơn giản không một tiếng động, nhưng vô hình chung gây cho người ta cảm giác áp lực, không nói nên lời. Cầm trên tay bức mật thư, hàng chân mày khẽ chau, đôi con ngươi một thoáng trầm tư….

“ Hoàng huynh, không biết gọi đệ đến đây có chuyện gì vậy?!” một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, nam nhân vừa đến, một thân trường bào, mạnh mẽ uy vũ, một đôi ưng mâu tràn đầy khí phách, y đứng đó, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vân đạm phong khinh, chỉ đơn giản là đứng đó, nhưng lại khiến cho người ta khó có thể bỏ qua

Hai người này, ngũ quan có đến năm phần tương tự, người lạnh lùng độc đoán, người trầm tư nhưng đáy mắt không giấu nỗi kiêu ngạo hơn người, hai người này chẳng phải là hai nhân vật ‘mất tích’ đã lâu của chúng ta, đế vương Hàn Thanh Âu Dương Liên cùng chiến thần tam vương gia Âu Dương Triệt sao?!

“ Tam đệ, đến rồi sao, ngồi đi!” Âu Dương Liên ngẩng đầu, giương mắt nhìn Âu Dương Triệt, khe khẽ mỉm cười. Âu Dương Triệt gật gật đầu, ngồi xuống, gã thái giám đứng bên cạnh, nhanh chóng dâng cho y một cốc trà, sau đó lui xuống, để lại không gian yên tĩnh cho hai người

“ Tam đệ, dạo này sao rồi, nghe nói đệ muội có tin vui?!” Âu Dương Liên không nhanh không chậm nói

“ Ân…” Âu Dương Triệt lạnh nhạt đáp, hoàn toàn không có vẻ mặt vui mừng của kẻ chuẩn bị làm phụ thân, Âu Dương Liên thấy vậy, khe khẽ thở dài. Dẫu y biết, tam đệ của y xưa này lãnh tình nhưng cũng không đến nỗi vô tình như thế này đi, dẫu sao cũng là hài tử của mình mà, Âu Dương Liên ôn hoà nói: “ Uyển Nhi, muội ấy chắc chắn rất vui mừng, thôi vậy đi, chỉ cần Uyển Nhi sinh cho đệ một thế tử, thì ta sắc phong muội ấy là vương phi, thế nào?!” Dù sao cái ghế tam vương phi này cũng trống khá lâu rồi

“ Không cần…” Âu Dương Triệt nhíu nhíu mày

“ Tại sao?!” Âu Dương Liên khó hiểu, lúc trước chả phải mong muốn của đệ ấy là để cho Uyển Nhi là vương phi hay sao, còn vì chuyện này mà chống đối y cả tháng trời, người này thật là càng ngày càng khó hiểu mà

“ Hoàng huynh, gọi đệ đến đây không phải là nói mấy chuyện này đi?” Âu Dương Triệt có chút không kiên nhẫn, nói sang chuyện khác. Tại sao?! có trời mới biết, y cũng không rõ, chỉ là từ sau khi nữ nhân kia đi, y cũng chả còn hứng thú với chuyện gì, cứ nghĩ sẽ nhanh chóng quên, lại càng in hằng thêm đậm, thêm sâu, y cũng không rõ…. Lạc Vân Linh… À không, Lạc Khanh Nhan mới đúng, y thực sự hối hận năm đó buông tha nàng ấy, cứ như vậy quyết tuyệt đem nàng ấy về, có chăng bây giờ y sẽ hiểu được tâm trạng của mình?!

“ Không phải, chẳng qua là Ảnh vệ mới đưa đến một tin tức khá là kỳ quặc cho nên mời đệ đến tham khảo thôi” Âu Dương Liên cười trừ

“ Ân?!” Âu Dương Triệt thiêu mi nhìn về phía y

“ Đệ có biết Lạc Vân sơn trang?!” Âu Dương Liên đưa bức mật thư cho Âu Dương Triệt, Âu Dương Triệt vươn tay, nhận lấy, đọc lướt qua, khẽ cau mày, trầm tư

“ Mới có hơn một năm đã làm mưa làm gió tại Tây An, có thể nói là bá chủ một phương, nhưng điều kỳ lạ ở đây là, sinh ý của nó chỉ giới hạn trong vòng Tây An không có bất cứ nơi đâu, điều này há chẳng phải là rất không tầm thường sao?!” Âu Dương Liên không nhanh không chậm lên tiếng.

Hàn Thanh vương triều có tam đại thủ phủ, một là Trần thế gia, thủ phủ phương bắc, một là Hoa gia – thủ phủ phương nam, còn thế lực kia là của Phương gia, trong đó Hoa gia cùng Phương gia có quan hệ mật thiết với triều đình, cho nên sự cân bằng này, y luôn luôn giữ vững, lần này đột ngột xuất hiện một Lạc Vân sơn trang, khiến cho y cảm thấy thế cân bằng này có nguy cơ bị phá bỏ, thật sự nguy hiểm, nền kinh tế của một nước sao lại có thể để cho người khác nắm lấy?!

“ Huynh đã cho Ảnh vệ thăm dò kỹ?!” Âu Dương Triệt hỏi

“ Đúng vậy, điều tra cả tháng nay, nhưng không thăm dò được tin tức nào mới cả, ngay cả chủ nhân của Lạc Vân sơn trang, cũng khó thấy mặt….” Âu Dương Liên than nhẹ: “ còn nữa, giang hồ trống rỗng xuất hiện một Mị ảnh các, nhanh chóng đả bại các tổ chức tình báo khác, đứng đầu về việc nắm giữ thông tin thiên hạ, một điều ở đây, là nó cùng Lạc Vân sơn trang, dường như là cùng một lúc xuất hiện, trẫm nghi ngờ, hai tổ chức này dường như là cùng một người đứng đầu….”

“ Vậy, hôm nay huynh gọi đệ đến đây là muốn đệ đến đó điều tra về hai tổ chức này sao?!” Âu Dương Triệt nhanh chóng đi vào vấn đề chính

“ Cũng không phải, bây giờ cái gì cũng chỉ là suy đoán phiến diện từ một phía của trẫm mà thôi, không cần bứt dây động rừng, hôm nay gọi đệ đến đây là có tin tức quan trọng hơn…”

Hết chương 24