Phong Như Khuynh nheo mắt, nàng nhìn Tiểu la lỵ trước mắt, đột nhiên, một ánh sáng lóe lên từ đáy mắt.
"Ngươi có từng nghe qua Ngũ Linh Thảo?"
Ngũ Linh Thảo, chính là một loại thuốc giải độc, còn là Linh Dược ngũ giai.
Phong Như Khuynh phát hiện khi nàng đột phá đến Linh Võ Giả, đã có thể trồng được Linh Dược tứ giai, nhưng nếu muốn giúp Phụ Hoàng giải độc, còn cần một gốc Ngũ Linh Thảo.
Đường Ẩn sửng sốt, nàng rũ mi mắt: "Nhà ta có vài gốc Linh Dược ngũ giai, có Ngũ Linh Thảo hay không ta cũng không rõ ràng lắm, ta có thể giúp ngươi hỏi một chút, nếu có, ta sẽ lấy cho ngươi."
"Tiểu thư?"
Thiên Ngưng trợn to hai mắt, đối với Đường gia mà nói, Linh Dược ngũ giai cũng chỉ có vài gốc, ngày thường đến Trưởng lão trong tộc cũng luyến tiếc dùng.
Tiểu thư muốn lấy được Linh Dược ngũ giai,d.đ+l!q^đ nhất định phải trả giá rất đắt.
"Thiên Ngưng, ngươi về Đường gia một chuyến, ở trong Đường gia, ta có một lần được quyền chọn Linh Dược ngũ giai, nếu như có, ta muốn Ngũ Linh Thảo."
Thân phận nàng ở Đường gia rất đặc thù, có thể một lần được quyền chọn Linh Dược ngũ giai, nhưng cũng chỉ có một lần thôi.
Bởi vì thực lực nàng không cao, đối với nàng thì Linh Dược ngũ giai không dùng được nên vẫn chưa chọn.
Nhưng bây giờ... nếu Phong Như Khuynh muốn, vậy thì cho nàng ấy.
Chỉ cần nàng ấy muốn, nàng cũng có thể cho nàng ấy!
"Cảm ơn..." Cổ họng Phong Như Khuynh có hơi khô khan.
Mặc kệ mục đích Đường Ẩn tiếp cận nàng là gì, chỉ cần nàng ấy có thể giúp nàng chuyện này, phần nhân tình này, nàng sẽ nhận.
Trên thực tế, nếu như có đầy đủ thời gian mà nói, bằng vào năng lực của Phong Như Khuynh, cũng có thể trồng ra Ngũ Linh Thảo, nhưng mà bây giờ đã không còn kịp rồi.
Một tháng, nàng không có cách nào đột phá đến Huyền Vũ Giả.
Vốn dĩ người đầu tiên nàng nghĩ đến là Quốc sư, thế nhưng chuyến đi Nam Trúc Lâm vừa rồi cũng không tìm được Quốc sư,d.đ+le!quy#don cũng chỉ có thể nhờ Đường Ẩn giúp đỡ.
Hơn nữa... Lúc trước Quốc sư vì nàng mà cắn nuốt nhiều linh lực như vậy, tất nhiên sẽ bị thương nặng, hắn chắc chắn không muốn khiến nàng lo lắng, mới không trở về Nam Trúc Lâm.
"Đường Ẩn, nếu ngươi có thể giúp ta tìm được Ngũ Linh Thảo, chờ một thời gian nữa, ta sẽ trả lại cho ngươi một trăm gốc Linh Dược ngũ giai."
Thứ nàng thiếu, không phải là Linh Dược, mà chính là thời gian.
Đường Ẩn cười nhợt nhạt, gương mặt của nàng rất bẩn, thế nhưng cái lúm đồng tiền vẫn rất đáng yêu.
"Ta không cần Linh Dược, ta muốn vào phủ Công chúa ở."
Thiên Ngưng không có đem lời Phong Như Khuynh để trong lòng, dù sao một trăm gốc Linh Dược, cũng không phải người bình thường có thể lấy ra được, sợ là Đệ Nhất Lâu, cũng không thể lấy ra một trăm gốc Linh Dược ngũ giai để tặng cho người khác.
"Được."
Tiểu cô nương này, đối với việc vào phủ Công chúa ở vẫn rất chấp nhất, không đạt được mục đích không bỏ qua.
"Thiên Ngưng. " Vẻ mặt Đường Ẩn trịnh trọng: "Ngươi lập tức trở về Đường gia, dù cho Đường gia không có Ngũ Linh Thảo thì cũng phải bảo bọn họ đi tìm!"
"Dạ, Tiểu thư."
Thiên Ngưng mím môi,dien>dan+le!quy^don đây là quyết định của Tiểu thư, bất luận thế nào, nàng cũng sẽ ủng hộ.
Phong Như Khuynh thở phào nhẹ nhỏm, nàng xoay người: "Ngươi vào đi."
Phủ Công chúa trong bóng đêm vẫn tĩnh lặng như trước.
Chẳng qua là phần tĩnh lặng này, sau khi Phong Như Khuynh tiêu sái đi vào, đã bị phá vỡ.
"Công chúa, Người đã trở lại?"
"Rống!"
"Xèo xèo!"
Đi kèm với giọng nói trong veo đầy mừng rỡ của Lưu Ly, chúng thú cũng phát ra tiếng gầm thét đầy kích động, từ trong sân vọt ra thật nhanh, lao về phía Phong Như Khuynh.
Bởi vì lần trừng phạt trước, lần này Hùng Nhất không dám lao tới ôm nàng nữa, khi cách nàng ba thước thì dừng lại, dùng cặp mắt gấu đầy hưng phấn không chớp mắt nhìn nàng.