Thọ yến bắt đầu, khi quận chúa Triều Dương Lục Mật vừa bước vào bèn cướp đi ánh nhìn của tất cả mọi người.... Chỉ là dáng vẻ thiếu nữ, nhưng đã có nhan sắc khuynh thành. Hồng y tôn thêm mặt ngọc, mỹ nhân tựa tiên tử.
Đáng tiếc, tiên tử này là một người cứng đầu không nên chọc vào.
Mọi người đều biết, quận chúa Triều Dương xưa nay bướng bỉnh, đều không dám nhìn cô quá lâu, mặc dù mỹ nhân bổ mắt, nhưng mạng nhỏ quan trọng.
Đừng quên vết xe đổ của hầu phủ Thành Dương!
Đại trưởng công chúa Huệ Đức thu hết vẻ mặt của người bên dưới vào mắt, trong lòng đã có tính toán. Thọ yến hôm nay, dĩ nhiên không đơn giản chỉ là mừng thọ.
Lục Mật ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đại trưởng công chúa Huệ Đức, ánh mắt rất cẩn thận quan sát nơi Hoắc Vô Chu ngồi.... Nhà hắn là phủ Vệ quốc công, thế gia đại tộc, lại nhận hoàng ân, ắt hẳn sẽ không ở nơi không nhìn thấy.
Quả nhiên, Lục Mật nhìn thấy y phục phi ngư mang tính biểu hiện ở nơi không xa, thấy khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, ánh mắt khó tránh lưu luyến một hồi.
Hoắc Vô Chu là ai, vô cùng nhạy bén, bị người nhìn chằm chằm một hồi dĩ nhiên sẽ cảm giác được. Nhưng mà lúc hắn ngẩng đầu lên, thì chẳng có ai đang nhìn quanh, chỉ là liếc mắt qua liền thấy bóng dáng kiều diễm bên cạnh đại trưởng công chúa Huệ Đức, ngay khoảnh khắc đó, đột nhiên hắn nảy sinh dục vọng mãnh liệt, muốn nâng bóng dáng đó về tay, tìm hiểu đến cùng.
Hoắc Vô Chu không biết tại sao mình có suy nghĩ này, âm thầm kinh ngạc. Hắn thu hồi ánh mắt, yên lặng nắm chặt tay, vào thời điểm thả ra, ánh mắt đã quay lại như thường.
Từ khi thọ yên bắt đầu, toàn bộ quá trình Lục Mật đều cười nhạt, lộ ra vẻ động lòng người của nàng.
Đại trưởng công chúa rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn của đứa cháu gái này, nghĩ với tư thái kiêu ngạo này, công chúa thật sự sợ không bằng Mật Nhi nhà họ. Dĩ nhiên vẻ mặt của đại trưởng công chúa khiến người khác để ý, ngay cả các quý phu nhân nhìn quận chúa Triều Dương này cũng không điêu ngoa ương ngạnh như lời đồn, trong lòng nhao nhao suy đoán, lời đồn kia có phải là vì người bên cạnh hãm hại quận chúa Triều Dương đồn không?
Dáng vẻ ngay ngắn ưu nhã kia, tư thế mẫu mực của quý nữ, mắt ai mù như thế?
Chỉ có Lưu Phạn Ngọc biết rốt cuộc Lục Mật đang làm gì khiếp sợ trong lòng, chỉ sợ Lục Mật làm gì đó.
Toàn Nhiên không biết trong lòng Lưu Phạn Ngọc nghĩ về Lục Mật, đảo mắt rồi nháy mắt với Lưu Phạn Ngọc.
Lưu Phạn Ngọc hiểu ý chớp mắt, kề gần đại trưởng công chúa nói mấy câu, đại trưởng công chúa cười híp mắt vỗ tay hai người, vẫy tay cho người đi.
Chỉ là Lục Mật cũng không chú ý đến ánh mắt Hoắc Vô Chu luôn đặt lên người nàng suốt quá trình, khiến thế tử Vệ quốc công bên cạnh khiếp sợ trong lòng.
"Đệ đừng gây chuyện." Hoắc Vô Hoành biết đệ đệ này của mình xưa nay không gần nữ sắc.
Hoắc Vô Chu thản nhiên nhìn Hoắc Vô Hoành, sự chán ghét trong mắt dễ dàng thấy được, nếu muốn gây chuyện, lẽ nào huynh ấy cản được mình sao?
Hoắc thế tử chịu sự khinh bỉ tỏ ý hắn không muốn so đo với đệ đệ nữa.
Ai ngờ, Hoắc Vô Chu uống hết rượu trong chén, đứng dậy, rất tiêu sái thi lễ với đại trưởng công chúa Huệ Đức, đại trưởng công chúa Huệ Đức thấy đám vãn bối này đều là thanh niên tài tuấn dĩ nhiên mỉm cười gật đầu.
Hoắc Vô Chu thấy thế, bèn đi khỏi tiệc rượu, để lại Hoắc thế tử một mình ngồi trong tiệc mông lung: Thằng nhóc này cứ vậy vứt lại ca hắn đi mất rồi? Không đùa chứ?
Không nói đến Hoắc thế tử khóc không ra nước mắt, ngược lại là Hoắc Vô Chu ra ngoài chưa được bao lâu, thì nghe thấy tiếng vù vù, dường như có người đang đánh nhau?
Thân là chỉ huy sứ của Phi Linh Vệ, võ công thính lực của Hoắc Vô Chu dĩ nhiên cũng tốt hàng đầu. Động tĩnh lớn như vậy, nếu hắn không nghe thấy thì hắn điếc chắc rồi!
Chạy hai ba bước đã kiễng gót lên, mượn lực dẫm lên, qua mấy con đường nhỏ, chỉ thấy trước mắt lóe lên, một thân hồng y hiên ngang oai hùng, tay cầm trường tiên dũng mãnh!
Lục Mật cũng không ngờ, mới đi đến hoa viên, giữa đường đụng phải nô tài không có mắt, nàng còn tưởng có chuyện gấp, còn kéo Lưu Phạn Ngọc tránh né. Ai ngờ, người đó vừa đi ngang qua vai, liền xoay người lại với tư thế vặn vẹo, dưới ánh nắng chiếu rọi, một luồng ánh sáng lóe mắt không thôi!
May mà Lục Mật phản ứng cực nhanh, đoán rằng nhất định là một lưỡi đao sắc bén! Quyết định thật nhanh, tay phải đẩy Lưu Phạn Ngọc về phía trước, cơ thể lùi về sau, tay trái thuận thế rút trường tiên hắc kim trên eo ra, hung hăng quất!
Người đó bị Lục Mật quất mạnh, không chỉ không lùi mà còn xông tới!
Lục Mật thấy thế, cười lạnh trong lòng nói: "Không biết sống chết!"
Dường như trong tia chớp của đá mài lửa, đoản đao của người kia hung hăng đâm xuống, Lưu Mật không tránh không né, tay trái cầm trường tiên vẫy, vậy mà lại trở thành một thanh trường kiếm, va chạm với đoản đao kia, phát ra tiếng leng keng vang dội!
"Sao lại như thế?"
Người kia dường như không thể tin nổi, nhân thời cơ này, trường kiếm của Lục Mật chống đất, mượn lực bay lên đạp, đá bay người kia!
Lục Mật đạp trúng ngực hắn, lực mạnh mẽ, người kia ngã xuống đất, đoản đao không biết bay đi đâu, người cũng đã ngất.
Ngay lúc này, Lục Mật muốn tiến lên nhìn kỹ, thì nghe thấy tiếng bước chân quen tai, quay đầu lại nhào vào lòng Lưu Phạn Ngọc, thừa cơ quấn trường tiên lại vào eo, dịu dàng nói: "Biểu tỷ không sao chứ, suýt chút dọa chết ta rồi!"
Lưu Phạn Ngọc mông lung bị kinh hãi còn chưa hồi phục:............Ý gì vậy? Dọa chết ai??
Còn Hoắc Vô Chu đến thấy vị quận chúa Triều Dương này ra tay quả quyết đá bay thích khách định tiến lên mượn cơ hội quan tâm một chút...... Nhưng không ngờ, quận chúa Triều Dương lúc nãy anh tuấn hiên ngang giờ biến thành nữ tử yểu điệu, miệng sợ hãi, trốn vào lòng Lưu đại tiểu thư, trong lúc đó còn không quên giấu vũ khí.......
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Hoắc Vô Chu suýt nữa phải tin rằng vị quận chúa này thật sự trói gà không chặt.
Ánh mắt Hoắc Vô Chu sáng lên, lộ ra nụ cười trêu đùa, như tiên lại như quỷ.
Lưu Phạn Ngọc tỉnh táo lại, thấy quỷ kiến sầu của Phi Linh Vệ ở đây, thật sự bị dọa hai chân mềm nhũn, cơ thể ngã xuống.
Lục Mật còn đang trốn trong lòng Lưu Phạn Ngọc giả yếu đuối cứng đờ, thầm nghĩ không hay rồi!