Nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt phu nhân Thành Dương Hầu, trong lòng Lục Mật cũng hiểu rõ, nhưng mà tiểu quận chúa nàng ghi thù nha! Hiển nhiên nàng không muốn buông tha cho bà ta dễ dàng như vậy, dù không thể giết chết bà ta thì cũng phải dọa một trận cho sợ chứ nhỉ?
"Phu nhân vừa định nói gì? Chỉ là cái gì? Chỉ là một quận chúa thôi hả? Hay chỉ là một phủ thân vương?"
Lục Mật ép sát từng bước, lời nói của nàng như lưỡi dao sắc bén làm người ta nghe thấy vô cùng chói tai. Tuy đây là ở phủ Thành Dương Hầu nhưng Lục Mật có khí thế kinh người làm cho người bên cạnh đều nơm nớp lo sợ.
Ma ma bên người phu nhân Thành Dương Hầu lăn một vòng tới bên cạnh bà ta, ôm lấy phu nhân Thành Dương Hầu, muốn dùng thân mình để cố gắng ngăn chặn ánh mắt của quận chúa Triêu Dương. Nhưng cho dù hai người có đang ôm nhau thì vẫn không khỏi run rẩy, trong lòng sợ hãi nghĩ rằng uy áp của vị quận chúa này thật đáng sợ, nàng cũng không phải là người chịu nghe khuyên bảo.
"Lục Mật ta đây thề với trời, nếu đại tỷ của ta sinh đẻ có gì bất trắc thì ta chắc chắn sẽ lấy mạng thế tử theo đền!"
Cuối cùng mỗi câu mỗi chữ Lục Mật nói ra làm cho phu nhân Thành Dương Hầu kia sợ ngất đi.
Ma ma đang ôm phu nhân Thành Dương Hầu nghe vậy cũng sợ hãi không thôi, mụ ta nhìn mấy thị vệ đeo đao kia nhưng nét mặt mỗi người đều chẳng có tí gợn sóng nào, giống như những lời vừa rồi quận chúa Triêu Dương nói chỉ là đang nói thời tiết hôm nay vô cùng tốt mà thôi.
Lần này, cuối cùng người của phủ Thành Dương Hầu mới biết một chuyện, đó chính là địa vị của thế tử phi trong phủ bọn họ - thứ trưởng nữ kiêm huyện chủ Nhữ Dương trong phủ Phúc Thân Vương, không, phải nói là địa vị của nàng ấy cực kỳ quan trọng trong lòng quận chúa Triêu Dương.
Lục Mật không thèm quan tâm phu nhân Thành Dương Hầu có ngất hay không ngất, nàng chỉ muốn đảm bảo mạng của a tỷ và cháu trai của nàng mà thôi. Bây giờ kẻ đầu sỏ đã ngất rồi, nàng cũng chẳng thèm quan tâm tí nào.
Lục Mật nghĩ đến tình hình hiện tại của phủ Thành Dương Hầu, trong lòng lại càng lạnh lẽo. Nàng nhất định phải báo chuyện này cho Hoàng bá phụ, nếu không thì báo cho cha nàng vạch trần Thành Dương Hầu này quản gia không nghiêm! Thế tử Hầu phủ này chinh chiến ở ngoài, Hầu gia phụng mệnh tuần sát đường sông, cũng đúng, hai nam nhân có quyền làm chủ đều không có ở đây nên đương nhiên lão yêu bà kia mới có cơ hội lợi dụng!
"Cho dù là ai, trước khi được bổn quận chúa cho phép thì không cho bất cứ ai bước vào cái viện này cả!"
Lục Mật hạ tử lệnh, chuyện gấp phải tòng quyền, nàng vốn không muốn hung ác như thế nhưng chủ mẫu của phủ Thành Dương Hầu này hoàn toàn chẳng khác gì một thứ ngu xuẩn cả. Nếu nàng không khống chế cục diện thì sẽ càng đáng sợ hơn, dù là sau đó nàng phải tới trước mặt Hoàng bá phụ để thỉnh tội chịu phạt thì nàng cũng không sợ.
Nhưng mà bây giờ không ai được vào đây cả.
"Rõ!"
Tiếng thét to vang dội đất trời, những người đi theo Lục Mật đều là những thân vệ cùng nàng lên chiến trường, cũng là người mà Hoàng bá phụ tự chọn cho nàng.
Phu nhân Thành Dương Hầu tỉnh lại lần nữa thì bắt đầu gào khóc kêu la "tay của ta, tay của ta", Lục Mật rất mất kiên nhẫn bảo người gọi thái y trong Hầu phủ tới chữa trị tay cho phu nhân Thành Dương Hầu, cũng lệnh cho hai người trông chừng riêng bà ta. Tư thế kia hoàn toàn chính là "bà dám la thêm một câu nữa thì ta dám chặn miệng bà lại".
Vì e ngại bộ dạng hung thần ác sát của hai người nên phu nhân Thành Dương Hầu cũng lấn yếu sợ mạnh, chỉ dám kêu nhỏ nhỏ, bị ánh mắt như đao của Lục Mật liếc qua lập tức câm như hến. Nhưng trong phòng sinh rất yên tĩnh, không có chút tiếng động nào, sự yên tĩnh này giống như đang lăng trì trái tim của Lục Mật vậy.
Người trong phòng sinh là trưởng tỷ từ nhỏ đã yêu thương nàng như châu ngọc, nếu chẳng may...
Lục Mật lập tức nắm chặt hai tay, ánh mắt sắc bén lại đảo qua mặt phu nhân Thành Dương Hầu, trong lòng chỉ nghĩ nếu thật sự chẳng may thì có phanh thây xé xác tiện nhân kia cũng không đủ phát tiết mối hận trong lòng.
Có lẽ phu nhân Thành Dương Hầu cũng nghĩ e là quận chúa Triêu Dương này đã biết được chuyện bà ta làm, cũng đoán được nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho chính mình nên trong lòng sợ hãi không thôi, sau đó lại nghĩ đàn bà sinh con đương nhiên là nguy hiểm vô cùng!
Nàng là một tiểu nha đầu chưa xuất giá mà sao lại biết nhiều thứ như thế chứ!
Bản thân phu nhân Thành Dương Hầu tự an ủi, thời gian này bà ta cũng hi vọng đứa bé kia được sinh ra bình an, bà ta cũng mặc kệ Lục Mật làm gì, chỉ cần tới lúc đó bà ta có chết cũng không thừa nhận là được. Chẳng lẽ nàng còn có thể ép buộc bức cung hay gì? Bà ta là chủ mẫu của phủ Thành Dương Hầu đấy!
"Dì, dì, dì sao vậy? Dì..."
Ngoài cửa có tiếng gọi, phu nhân Thành Dương Hầu nghe thấy giọng nói kia cũng có chút rục rịch làm cho đôi mắt xinh đẹp của Lục Mật lập tức lạnh lẽo, người lúc này không sợ chết tìm tới đây chính là biểu muội tốt của thế tử nhỉ?
Lục Mật nhìn thoáng qua phòng sinh không có chút động tĩnh nào, lúc này nàng chẳng muốn nhẫn nại tí nào cả, ra lệnh: "Đi mau, đi trói cái thứ không biết điều kia ném ra ngoài đi!"
"Rõ!"
Thân vệ lập tức ôm quyền nhận lệnh đi ra, trong chốc lát giọng nói kia đã không còn nữa, phu nhân Thành Dương Hầu ở bên cạnh ở to mắt không dám tin nhìn Lục Mật.
"Ngươi dám giết người?" E là đầu óc của phu nhân Thành Dương Hầu cũng không tỉnh táo, vừa mở miệng ra chưa biết gì đã nói linh tinh.
Lục Mật nhìn phu nhân Thành Dương Hầu một cái, lạnh lùng nói: "Ta không biết là bà còn có bệnh nói mớ ban ngày nữa đó."
Nghe vậy, phu nhân Thành Dương Hầu hơi rụt lại một chút. Vừa rồi bà ta nghe thấy giọng của chất nữ ngọc ngà của bà ta nên lo lắng quá đâm ra hoảng loạn. Quận chúa này vô cùng hung hãn, nếu lúc này chất nữ yêu kiều của bà ta gặp phải nàng thì e là sẽ bị quận chúa hung hãn này lấy nửa cái mạng rồi.
Người sống sờ sờ mà chẳng mấy chốc đã không còn nghe tiếng, nếu như đây không phải giết người thì sao có thể nhanh vậy được chứ? Quận chúa này còn dám vu cáo bà ta có bệnh điên nữa!
Nói mớ ban ngày, cái này không phải là chuyện chỉ có người bị điên mới làm ra được thôi sao? Thật đúng là lòng dạ độc ác mà.
Lục Mật thật sự không biết suy nghĩ của phu nhân Thành Dương Hầu, nếu như nàng biết thì e là nàng đã sắp xếp cho bà ta một cái cớ bị điên rồi đưa bà ta tới từ đường Chử gia của phủ Thành Dương Hầu rồi.
"Ầm!"
Cửa phòng sinh bị một lực lớn đẩy ra phát ra tiếng vang cực lớn, Lục Mật chợt quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong.
Trên mặt nữ đại phu đầy vẻ vui mừng, hơi chật vật gật đầu nói: "Mẹ con thế tử phi bình an rồi!"
Lục Mật lập tức cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã được thả xuống, dùng mắt ra hiệu để nàng ta tự đi xử lý chuyện phòng sinh.
Lục Mật quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ như điên của phu Thành Dương Hầu, nàng không thèm nể mặt giội cho bà ta một chậu nước lạnh: "Nếu vậy thì trói mấy người muốn mưu hại thế tử phi trong phòng sinh lại đi, đưa tới chỗ giám ngục!"
Giám ngục là một nhà giam có mười tám thủ đoạn do cận vệ Phi Linh Vệ của bệ hạ quản lý, đương nhiên cũng quản cả chuyện dòng họ, chỉ cần đến nơi đó thì chưa chắc có thể đi ra.
"Ngươi làm càn!"
Phu nhân Thành Dương Hầu nghe thấy hai chữ giám ngục lập tức tái mặt, vững vàng nắm lấy tay ma ma bên cạnh: "Ta đường đường là người của phủ Thành Dương Hầu, sao có thể để ngươi nói trói là trói được!"
"Ta cứ trói lại đấy!"
Lục Mật khiêu khích nhìn phu nhân Thành Dương Hầu, lúc nhỏ được nuôi thành tính tình này nên cũng không ai cản được nàng: "Nếu bà không phục thì cứ tới trước mặt bệ hạ cáo trạng ta là được rồi. Nếu là chuyện ta làm thì ta sẽ nhận không thiếu một chữ, nhưng phu nhân Thành Dương Hầu bà có ý đồ hại chết huyện chủ Nhữ Dương, làm chuyện bỏ mẹ cầu con, dám làm thì phải dám nhận!"
Lúc thế tử phi Thành Dương Hầu xuất giá được phong là huyện chủ Nhữ Dương, cũng là dòng họ hậu duệ quý tộc trên giấy ngọc Hoàng gia. Người ở đây đều là tâm phúc của phu nhân Thành Dương Hầu, nếu không phải vì một chiêu bất thình lình của Lục Mật thì e là thế tử phi thật sự đã mất mạng trong phòng sinh rồi. Nhưng cho dù quận chúa Triêu Dương náo loạn một trận như vậy thì cũng không ai cảm thấy chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài.
Bây giờ nói thẳng ra là nàng đang hung hăng muốn chỉnh chết phu nhân Thành Dương Hầu ở trong đây mà!
"Ngươi ngậm máu phun người!"
Phu nhân Thành Dương Hầu hoảng hốt một phen nhưng bà ta không thể thừa nhận bất kỳ câu nào của Lục Mật được, nếu không thì tội danh mưu hại huyện chủ Hoàng gia rơi xuống, toàn bộ Hầu phủ đều sẽ bị liên lụy.
Lục Mật thấy bà ta như vậy cũng không muốn quan tâm nhiều, chỉ ra lệnh cho thân vệ của mình trói người lại. Người của phủ Thành Dương Hầu nào dám ngăn cản tinh binh trên chiến trường, đương nhiên là để người ta vững vàng trói chặt.
Đúng lúc này, cửa phòng sinh lại mở ra lần nữa, sau lưng nữ đại phu là mấy nữ binh nâng một cỗ kiệu kín không kẽ hở, người bên trong chính là thế tử phi vừa sinh xong và con của nàng ấy.
Phu nhân Thành Dương Hầu không ngờ nữ đại phu lại nâng người ra, bà ta gần như phát điên mà gào thét: "Sao ngươi dám cả gan làm loại chuyện như thế hả? Ngươi đừng ỷ vào ngươi là quận chúa thì không dám nể nang gì! Ngươi muốn đưa con dâu ta đi thì phải bước qua xác của ta trước đã!"
Lục Mật bước hai bước tới trước mặt phu nhân Thành Dương Hầu rồi dừng lại, lạnh lùng nói: "Ta thật sự dám giẫm lên xác của bà để bước qua đó, vậy bà có dám đi chết không?"