Lục Mật không ngờ tới, mấy ngày trước mới nhắc đến Thẩm Tương, hôm nay vừa tiễn Lưu Phạn Ngọc ra cửa đã gặp được ông.
"Quận chúa gần đây có khỏe không?" Thẩm Tương cười nói, hôm nay ông đến một mình, không dẫn theo người khác.
Lục Mật hơi gật đầu, nàng đã biết vì sao tổng quản phải đợi ngoài cổng, cùng Thẩm Tương trò chuyện vài câu, liền để tổng quản đưa Thẩm Tương đi tìm cha nàng.
Lục Mật biết Thẩm Tương và cha nàng có quan hệ không tệ, nói ra thì, hai người họ đã từng là phụ tá đắc lực của Hoàng bá phụ. Hiện giờ Thẩm Tương vẫn là cánh tay trái của Hoàng bá phụ, còn cánh tay phải là cha nàng, sớm đã lui về làm một một Vương gia nhàn tản, ung dung tự tại sống qua ngày, cả ngày không đi câu cá thì đi săn bắn, thịt thú rừng vùng lân cận Trường An sắp bị ông ăn sạch rồi...
Nhìn bóng lưng tổng quản và Thẩm Tương rời đi, Lục Mật chỉ nhìn lướt qua, không hề để tâm, xoay người quay về Triều Dương Cư.
Vết thương ở chân Lục Mật vẫn chưa lành hẳn, không thể cưỡi ngựa luyện công, chỉ có thể đến thư phòng đọc sách giết thời gian. Ngồi chưa được bao lâu, mới xem được khoảng hai trang binh thư, một con bồ câu đưa thư đã bay tới khung cửa sổ, phành phạch vỗ cánh thu hút sự chú ý của Lục Mật.
"Giáng Tuyết, mang qua đây." Lục Mật nở nụ cười, nhìn con bồ câu kia, gọi Giáng Tuyết lấy ống trúc nhỏ ở chân chim xuống.
Giáng Tuyết đưa ống trúc cho Lục Mật, Lục Mật lấy thư trong ống ra, quả nhiên là tin tức đại ca nàng Lục Lẫm từ biên giới phía Bắc gửi về. Xem phần đề, đã được viết từ nửa tháng trước rồi, trên thư nói còn ba tháng nữa là có thể trở về Trường An.
Đuôi mắt Lục Mật hiện lên vẻ vui mừng, nói: "Đại ca sắp về rồi!"
"Chúc mừng quận chúa." Giáng Tuyết cũng lộ vẻ vui mừng, thế tử đi liền bốn năm, quận chúa sốt ruột lo lắng cho đại ca, mỗi dịp lễ tết tâm tình đều phiền muộn. Năm ngoái, Vương gia thật sự rất thương quận chúa nên đã xin ý chỉ của Hoàng thượng đưa quận chúa đến Bắc cảnh thăm thế tử một lần.
"Đưa con bồ câu này đi chăn cẩn thận." Trong lòng Lục Mật mừng rỡ, đưa tay sờ sờ đầu bồ câu đưa thư, con bồ câu kia như hiểu tính người, lắc cái đầu, cọ cọ vào tay Lục Mật, chọc Lục Mật cười.
Giáng Tuyết gật đầu: "Vâng, nô tỳ sẽ mang con bồ câu này đi chăm, nuôi ở trong viện, để người lúc nào cũng có thể nhìn thấy nó. Googl𝔢 𝑡𝙧ang này, đọc ngay không quảng cáo ﹛ T𝙧𝑼𝑚𝑡𝙧u yện.vn ﹜
"Đúng rồi, mau đi báo tin cho thứ phi và a tỷ." Lục Mật đứng dậy, cất bức thư đi, nói: "Ta muốn đích thân đi báo cho cha."
"Có chuyện gì mà cần con đích thân đi báo cho cha thế! Cha đến rồi đây!"
Lục Mật vừa dứt lời, đã thấy Phúc thân vương bước vào. Giáng Tuyết chỉ kịp hành lễ với Phúc thân vương, đã bị ông cho lui ra ngoài.
Lục Mật hơi kinh ngạc: "Không phải cha nói chuyện với Thẩm Tương à, sao nhanh vậy?"
"Vừa nãy con có chuyện gì muốn nói với cha?" Phúc thân vương nghênh ngang ngồi xuống đối diện Lục Mật, đúng là tác phong của một võ tướng thô lỗ.
Lục Mật chậm rãi ngồi xuống, liếc nhìn cha, nàng cầm bức thư lên: "Đại ca viết thư cho con nói trong vòng ba tháng sẽ về đến Trường An, nhìn dáng vẻ của cha, rõ ràng là đã sớm biết rồi, thế mà lại không nói cho con!"
Lục Mật hừ lạnh, tỏ vẻ không vui, Phúc thân vương có chút chột dạ, sờ sờ mũi, giải thích: "Chuyện này, không phải vì cha biết Lẫm Nhi sẽ gửi thư về cho con sao! Tiểu thử thối này còn không viết thư cho cha!"
Nghe Phúc thân vương giải thích, Lục Mật liếc mắt nhìn cha: "Cha qua đây không phải chỉ vì việc này thôi đúng không?"
Không biết vì sao, Lục Mật luôn thấy chuyện Phúc thân vương sắp nói có liên quan đến Thẩm Tương.
Phúc thân vương cười cười, rất vui vẻ đáp: "Mật Nhi đúng là thông minh, cha cho con xem thứ này..."
Nói xong, giống như ảo thuật, không biết từ đâu lấy ra một hộp gấm, đưa cho Lục Mật, vừa đưa vừa nói: "Mau xem đi, mau xem đi. Chuyện đại hỷ."
Nhìn vẻ hớn hở ra mặt của Phúc Thân Vương, Lục Mật càng thêm chắc chắn, mở hộp gấm ra, bên trong là một bức thư và một cây trâm ngọc. Lục Mật nhìn cha, Phúc thân vương vội vàng nói: "Xem đi xem đi."
Lục Mật lúc này mới mở bức thư kia ra, trên thư thế mà lại là hôn ước của hai phủ Phúc thân vương và phủ Thẩm tướng, bên trong còn có nét bút và con dấu của Hoàng bá phụ nàng! Lục Mật thấy rõ tên người trên giấy, chính là Lục Lẫm và Thẩm Uyển Trăn!
"Đại ca và Thẩm đại tiểu thư?" Lục Mật kinh ngạc, một vài chuyện như thước phim quay chậm hiện ra trong đầu nàng.
Vợ đầu của Thẩm Tương sinh được đại tiểu thư Thẩm Uyển Trăn, lúc nhỏ thường đến vương phủ chơi...về sau Thẩm phu nhân bệnh nặng qua đời, tiểu cô nương xinh đẹp đó cũng không còn thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng nữa. Sau đó, Thẩm Tương cưới Giang Thị là con gái của một viên quan nhỏ, nghe nói đối xử với đại tiểu thư cũng không tệ...cha nàng và Thẩm Tương vẫn thường hay qua lại...
"Thẩm Tương đến vì mấy lời đồn nhảm vô căn cứ lưu truyền trong Trường An mấy ngày gần đây sao?" Lục Mật có lẽ đã đoán được tám phần là do Giang Thị đã làm những việc không nên làm, khiến Thẩm Tương tự mình đến nhà, chỉ có thể là những chuyện không tiện nói trên bàn tiệc. Vậy tình huống xấu nhất là Giang Thị đã báo tên Thẩm Uyên Trăn đi tuyển tú?
"Hôn ước này là mẹ con và Thẩm phu nhân định ra, chuyện này Hoàng bá phụ và Hoàng bá mẫu con cũng biết." Phúc thân vương cười cười, vô cùng vừa ý Thẩm Uyển Trăn: "Đại tiểu thư Thẩm gia là một người tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang phóng khoáng, hẳn là rất tốt. Chuyện này ta sẽ bảo Hoàng bá phụ con ban hôn cho nàng."
Lục Mật chớp chớp mắt, còn chưa hiểu rõ, đã lại nghe thấy cha nói tiếp: "Về danh sách tuyển tú cũng không phải do Hoàng bá phụ con nói là được!"
"Còn mấy lời đồn nhảm kia, ta muốn xem xem kẻ mắt mù nào dám nghị luận về con dâu tương lai của bản vương!"
Lục Mật ngẩng đầu, nhất thời nhìn thấy một chiến thần Vương gia chân chính, khí phách quyết đoán, chứ không phải một người cha vui tươi hớn hở, hay làm trò như thường ngày.