Lục Mật không thèm quan tâm Chử Trường Khê nói cái gì, nhưng nếu nàng ta muốn đạp lên nàng để lấy tiếng tốt cho bản thân, thì cũng phải xem xem Lục Mật nàng có đồng ý hay không? Chẳng lẽ nàng ta cho rằng quận chúa Triều Dương là đồ ngu sao?
"Chử Trường Khê?" Lục Mật cho người kéo mành lên, nàng ở trên xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt xem thường: "Người vừa mới nói mẫu thân ngươi ở trong phủ ngày nào cũng khóc, ngươi lo lắng cho cháu, cho mẫu thân đúng không?
Chử Trường Khê một thân gấm hoa quỳ trên đất, trông có chút chật vật, lúc này nghe thấy lời Lục Mật nói, thuận thế dập đầu, tỏ ra vẻ thành khẩn đáng thương: "Vâng, mong quận chúa khai ân, tha..."
"Khai ân cái gì? Tha cho ai?" Lục Mật cười nhạo, không hề khách khí cắt lời nàng ta, khí thế tôn quý, cao cao tại thượng: "Bổn quận chúa lại nghe Đức Hải công công nói khi hoàng thượng hạ chỉ khiển trách phu nhân Thành Dương hầu, Chử đại tiểu thư còn nói mấy câu rất dọa người cơ."
Chử Trường Khê tái mặt, bất ngờ ngẩng đầu nhìn Lục Mật, trong mắt lộ ra vẻ khó tin! Ánh mắt này đã khiến cho những người vây xem hoàn toàn tin lời quận chúa Triều Dương!
Không đợi Chử Trường Khê phản bác, Lục Mật nói tiếp: "Hôm sau, Chử đại tiểu thư liền thu dọn đồ đạc đi gặp Lễ bộ thị lang Lâm đại nhân, cũng chính là thông gia của hầu phủ Thành Dương, nhà ông ngoại của Chử đại tiểu thư ngươi. Nếu như ngươi không cảm thấy những gì mẫu thân làm ra thật sự rất mất mặt thì sao ngươi phải tránh mặt không gặp mẫu thân mình?"
Chử Trường Khê ngày càng lúng túng, thậm chí muốn chạy khỏi đây ngay lập tức, để tránh mất mặt thêm lần nữa, nhưng thuộc hạ của Lục Mật sao có thể để nàng ta chạy thoát! Vẫn cứ ép nàng ta xuống đất đến nỗi không thể động đậy, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Lục Mật không có ý định dừng lại, tiếp tục nói: "Bản quận chúa nhắc cho ngươi rõ một chuyện, Thành Dương Thế tử phi là cha ta đích thân mời về nhà, chủ mẫu hầu phủ Thành Dương dám bất kính với hoàng gia ta, muốn mời thế tử phi về thì mẫu thân ngươi phải đích thân đến, không cần ba bước chín lạy, chỉ cần chịu nhận lỗi là được."
"Về phần ngươi..." Lục Mật bỗng cười: "Là cái thá gì mà cũng dám đến bắt bí bản quận chúa?"
Nói xong, Lục Mật quay vào xe ngựa, xuyên qua mành cửa truyền ra một câu vô cùng rõ ràng: "Chử Trường Khê, nói năng vô lễ, vả miệng mười lần, lập tức hành hình."
Chử Trường Khê vùng vẫy, mắng quận chúa Triều Dương ỷ thế ép người, vấy bẩn sự trong sạch của nàng ta...
Nãy giờ Hoắc Vô Chu đứng ngoài cuộc, lúc này ghìm dây cương, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc rất là vô tình: "Việc này trước đây do Phi Linh Vệ phụ trách, chuyện tiếp theo không nhọc quận chúa phải động tay."
Chử Trường Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ đồ Phi Ngư, cả người đều lộ ra vẻ sợ hãi, lập tức điên cuồng giãy dụa. Nhưng ngay trong lúc Hoắc Vô Chu đang nói, đã có một Phi Linh Vệ hiểu ý bước ra trước, bắt được Chử Trường Khê mưu đồ chạy trốn, không chút lưu tình, thẳng tay giáng xuống mười cái tát, xong xuôi mặt Chử Trường Khê đã sưng thành đầu heo!
Chử Trường Khê chỉ chạm nhẹ lên mặt đã cảm thấy rất đau, nhìn xe ngựa quận chúa đi xa, ánh mắt nàng ta đã mang đầy thù hận!
Hoắc Vô Chu lặng lẽ nhìn, không đuổi theo xe quận chúa Triều Dương. Hắn nhìn thấy sự thay đổi trong mắt Chử Trường Khê, ánh mắt rét lạnh giống như Thập Điện Diêm la: "Thanh danh của quận chúa Triều Dương mà ngươi cũng dám vấy bẩn? Đây chính là cách dạy dỗ của Hầu phủ Thành Dương sao, thật khiến bản quan mở mang tầm mắt."
Lời này vô cùng tàn nhẫn, mười ngón tay Chử Trường Khê bấu chặt xuống đất như muốn bật máu, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Hoắc Vô Chu, lúc này nàng ta hận không thể chém người kia thành ngàn vạn mảnh, nếu có thể, chỉ sợ nàng ta còn muốn ăn tươi nuốt sống!
Hoắc Vô Chu không thèm để ý, nhìn Chử Trường Khê giống như nhìn một con kiến, nghênh ngang rời đi.
Chử Trường Khê hôm nay có thể coi như là tự làm tự chịu, nếu không phải nàng ta muốn mượn chuyện này để lấy tiếng tốt cho bản thân, thì cũng không đến nỗi rơi vào kết cục như vậy. Đường đường là đại tiểu thư Hầu phủ, lại bị người ta vả mặt ngay trên phố, người đánh còn chẳng phải là thân vệ của quận chúa Triều Dương mà là Phi Linh Vệ lúc trước đến Hầu phủ Thành Dương hạ chỉ khiển trách.
Oan này không cách nào giải, dù sao cũng là tự mình đưa đến cửa, không phải sao?
Thế nhưng Lục Mật...
"Xong rồi, xong rồi, ta tiêu thật rồi." Lục Mật hai tay che mặt: "Ta không còn là thiếu nữ dịu dàng thùy mị nữa rồi, dung mạo kia chỉ sợ ta không có phúc hưởng rồi, biểu tỷ..."
Lưu Phạn Ngọc không biết phải làm sao, không biết nên cười Chử Trường Khê tự đại cố ý trêu chọc Lục Mật, lại bị Lục Mật hung hăng trừng phạt một trận, hay nên cười Lục Mật trong ngoài bất nhất khiến nàng khó ôm được mỹ nam.
"Đừng lo lắng nữa." Lưu Phạn Ngọc dí đầu Lục Mật: "Công phu lật mặt của muội người khác đuổi không kịp đâu, huống hồ muội vốn chẳng phải thiếu nữ dịu dàng thùy mị."
Lục Mật chớp chớp mắt: "Biểu tỷ, ta đẹp không?"
Lưu Phạn Ngọc gật đầu không chút do dự đáp: "Đẹp."
"Vậy, chi bằng muội dùng dung mạo này đi thu phục huynh ấy, tỷ thấy được không?" Lục Mật mong chờ nhìn Lưu Phạn Ngọc, giống như chỉ cần Lưu Phạn Ngọc nói không, nàng sẽ khóc ngay.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền tới, mơ hồ nghe được một câu...
"Chuyện vừa nãy thần đã xử lý. Xin quận chúa yên tâm."
Yên tâm ư, đương nhiên là yên tâm rồi. Lục Mật nghiêng đầu suy nghĩ, còn có chuyện chỉ huy Hoắc không giải quyết được sao?