Thân Xác Dơ Bẩn Chạm Vào Tim Anh

Chương 9: Cảm giác thực quen thuộc




Tối đó Mạc Khải Quân trở về biệt thự, anh ngả lưng trên sofa, mệt mỏi nhắm mắt. Chợt, anh nhớ đến những lời Phó Thái nói, anh lập tức ngồi dậy, dẫn người đến nhà kho ở phía sau biệt thự xem thử là cậu còn sống hay đã chết.

Nói thật, nếu cậu chết rồi thì cũng thôi vậy, nhưng nếu còn sống, anh nhất định sẽ đưa cậu trở về từ quỷ môn quan, sau đó lại khiến cậu sống không bằng chết. Khiến cậu hết lần này đến lần khác rơi vào tuyệt vọng, muốn chết không được muốn sống cũng không xong. Nỗi đâu này... làm sao có thể để cho một mình anh gánh chịu?

Dưới ánh trăng huyền ảo, thân ảnh cậu như được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng thanh khiết, cơ cậu thể gầy gò, hơi thở yếu ớt, mười đầu ngón tay rướm máu vì kháng cự. Sự mỏng manh này của cậu khiến cho người ta cảm thấy xót xa lại ghê tởm, cứ như một con quỷ ma mị cuốn hút thế nhưng trên người lại mang đầy tội ác.

Anh lặng người nhìn cơ thể trần trụi của cậu, trong ánh mắt ảm đạm đó là sự khinh thường và chán ghét đến tột cùng khiến nỗi hận thù trong anh lại dâng trao chỉ muốn bóp chết cậu, băm cậu ra thành trăm mảnh.

Chợt, cậu hơi cau mày lại, đôi môi khép mở như đang nói gì đó nhưng anh lại không thể nghe rõ.

Anh bực tức đá vào người cậu, xem như súc vật mà giẫm đạp: "Còn không chịu tỉnh?" Anh đạp lên bàn tay trắng nõn của cậu, nghiến răng gầm gừ: "Liêu Hạ Tâm, đừng giả vờ yếu đuối trước mặt tôi. Khi cậu làm ra chuyện tày trời đó thì nên nghĩ đến bản thân sẽ có kết cục như ngày hôm nay."

Cậu không có chút phản ứng nào, hai mắt vẫn nhắm nghiền, vì đau đớn mà cơ thể run rẩy, trong mơ hồ, vô thức gọi tên anh: "Khải Quân... em đau quá! Vân Minh đau quá!"

Nghe đến cái tên này cõi lòng anh lại gào thét thống khổ. Anh như một con quỷ dữ nổi cơn thịnh nộ trong đau đớn. Nhưng không biết tại sao, nét mặt ghê tởm và giả tạo đó của cậu lại đem lại cho anh một cảm giác quen thuộc, dường như anh có thể nhìn thấy bóng hình của Vân Minh trong hình hài dơ bẩn này.

Anh siết chặt tay, hai mắt nhắm lại, lạnh lẽo ra lệnh: "Mang nước tới đây!"



Thuộc hạ của anh hơi chần chừ, ngay lúc đó thì Phó Thái tới, anh hỏi người bên cạnh xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nắm rõ tình hình, anh ta bước đến nhỏ giọng: "Cậu ta đã ngất rất lâu rồi vẫn chưa tỉnh lại, nếu cậu muốn trút giận lên cậu ta lúc này chính là tiễn cậu ta vào địa ngục. Mạc Khải Quân, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Cậu muốn cậu ta chết dễ dàng như vậy?"

Mạc Khải Quân tức giận quát lớn, không kiềm chế được sự khó chịu và nhức nhói trong tim, anh cướp lấy xô nước trong tay vệ sĩ, đổ xối xả lên cơ thể vốn đã sắp lụi tàn của cậu.

"Ào! Ào!"

"Khụ! Khụ!" Cậu bị sặc nước mà ho sặc sụa, đôi mắt hé mở, cậu nhìn thấy đôi giày da bóng loáng trước mặt, cậu biết là anh nhưng lại không có đủ sức lực để ngước nhìn.

Chỉ một giây sau đó, cậu lại ngất lịm đi, cơ thể tựa hồ bất động, hơi thở yếu ớt như nhành liễu phất phơ trước gió.

Phó Thái thực có chút không nhìn nổi nữa, nhịn không được mà nói: "Hay là cậu để tôi đi chôn sống cậu ta luôn đi, tôi thấy cậu ta cũng không sống được bao lâu nữa."

"Rầm!"

Mạc Khải Quân ném chiếc xô vào cánh cửa gây ra tiếng động lớn, anh trầm mặc, vẫn không nỡ để cậu chết nhanh như vậy, ngày tháng còn dài, anh vẫn còn nhiều trò hay chưa tung ra, cho dù diêm vương có muốn đưa người đi... anh cũng không cho phép.

"Cứu sống cậu ta cho tôi, đừng để cậu ta được toại nguyện." Anh gằn giọng, sau đó lãnh đạm rời khỏi nơi nhà kho dơ bẩn, một giây cũng không muốn tiếp tục ở lại.