Cả ngày hôm đó, Liêu Hạ Tâm, không phải, là linh hồn của Liêu Vân Minh trong thân xác của Liêu Hạ Tâm, cậu ngồi thẫn thờ trên giường bệnh nhìn ra cửa sổ.
Cậu không biết mình nên vui hay nên buồn vì sự hoán đổi vô tình này nữa, tuy vẫn còn sống nhưng lại sống trong thân thể và thân phận của kẻ khác, hơn nữa... Mạc Khải Quân còn không nhận ra cậu. Anh cho rằng cậu chính là Liêu Hạ Tâm, là kẻ đã giết hại người mà anh yêu nhất, anh hận cậu, ghét bỏ cậu.
Nhưng mà anh lại không chịu nghe cậu giải thích, cho dù có giải thích có lẽ anh cũng không tin, anh sẽ cho rằng cậu đang nói dối, đang lừa anh. Cơ mà cậu không trách anh, vì nếu là cậu, cậu cũng không có cách nào tin chuyện hoang đường này lại có thể xảy ra.
Cậu buồn rầu nhìn đôi chân không thể cử động, không có chút cảm giác của mình, trong lòng lại dâng lên sự chua xót. Sau này cậu chính là một kẻ tàn phế, còn bị anh ghét bỏ, căm hận đến thấu xương, cậu không biết cậu nên đối mặt với những chuyện này như thế nào nữa.
"Làm sao thì anh mới tin em là Liêu Vân Minh đây?" Cậu biết rõ cái chết của cậu đã ảnh hưởng rất lớn đến anh, đã khiến anh vô cùng khổ sở và đau đớn, thế nên, những điều mà anh làm cũng chỉ vì muốn trả thù cho cậu, chỉ là... không ngờ mọi việc lại đi lệch quỹ đạo của nó, trở nên rối tung rối mù.
Cậu bất lực gục đầu trên đôi chân của mình, bờ vai run run, thỉnh thoảng cổ họng lại vang lên những tiếng rên rỉ nhỏ nhặt.
Cậu nhớ anh, nhớ ba mẹ, cậu muốn gặp họ, được họ quan tâm, lo lắng, ôm cậu vào lòng, nhưng mà hiện tại... họ đều ghét cậu. Rốt cuộc cậu phải làm sao đây?
...
Ở Mạc thị, trong văn phòng, Mạc Khải Quân thất thần nhìn tấm ảnh của cậu được đặt trên bàn làm việc, chạm cào gương mặt nhỏ nhắn của cậu.
"Vân Minh, chỉ mới trôi qua vài tuần nhưng anh đã nhớ em đến mức phát điên, em nói nửa đời còn lại của anh phải làm sao đây?" Vành mắt anh lại đỏ lên, mỗi giây mỗi phút anh đều nhớ đến cậu, nhớ đến quằn quại, không còn tâm trí để làm việc.
Anh nhớ đến khoảng thời gian có cậu bên cạnh, nhớ đến nụ cười của cậu, nhớ đến những lần cậu làm nũng với anh đòi anh mua trà sữa, anh còn nhớ cái hôm cậu mặc trên người bộ váy cưới xinh đẹp, nở nụ cười rạng rỡ với anh. Mọi chuyện cứ như chỉ mới diễn ra vào ngày hôm qua nhưng lại xa vời đến mức khó tin.
Mạc Khải Quân hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở và tâm trạng, gượng mặt góc cạnh của anh lộ ra sự dịu dàng, thấp giọng trầm ấm nhưng lời nói lại rùng rợn khiến người ta không rết mà run: "Vân Minh, anh sẽ bắt những kẻ đã hại em phải trả giá, anh sẽ khiến cho cậu ta mãi mãi không thể nhìn thấy ánh mặt trời."
...
Tối hôm đó, Mạc Khải Quân mang theo hơi men đến bệnh viện, anh như hoá thành một kẻ điên dùng chân đạp mạnh vào cánh cửa.
Liêu Hạ Tâm bị anh làm giật mình, lần này cậu cảm thấy có chút sợ hãi thay vì vui mừng, cậu run rẩy lùi về sau: "Khải... Khải Quân? Anh muốn làm gì?"
Trên tay anh vẫn cầm chai rượu, anh tức giận đập mạnh chai rượu vào bàn khiến mảnh thủy tinh và rượu văng ra tứ phía.
Không may, Hạ Tâm bị mảnh thủy tinh quẹt trúng mặt, máu đỏ nhanh chóng ra khiến cho gương mặt xinh đẹp càng trở nên kiều diễm và đáng thương.
"Tôi đã nói là đừng gọi tên tôi!!!" Anh gắt gao nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt đặt lên người cậu như một con quỷ dữ khát máu.
Cậu biết là anh đang rất tức giận nên không muốn chọc tức anh thêm, cậu im lặng, không dám nhìn anh, bờ môi mím chặt, sợ hãi bấu vào chiếc chăn bệnh viện, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trước đây cậu cứ nghĩ anh là một người dịu dàng nhưng thì ra là không phải, anh chỉ dịu dàng với một mình Vân Minh cậu, còn với kẻ thù thì lại đáng sợ, vô tình, không một chút nương tay. Mà hiện tại, cậu với thân phận của Liêu Hạ Tâm chính là kẻ thù của anh, là người mà anh căm hận nhất, chắc chắn anh sẽ không để cho cậu sống những ngày bình yên.
Chợt, Mạc Khải Quân nâng cằm cậu lên, đôi môi nhếch lên tàn nhẫn: "Ánh mắt này của cậu là gì hả? Muốn giả vờ đáng thương trước mặt tôi?"
Cậu run rẩy, đôi mắt ẩm ướt nhìn anh: "Em... anh nghe em nói đi có được không? Thật ra em chính là Liêu Vân Minh, thật ra..."
"Chát!"
Anh mạnh bạo tát vào mặt cậu rồi lại bóp chặt lấy cổ cậu, hơi thở nồng nặc mùi rượu, giọng nói mang theo sự đau đớn và căm phẫn: "Cậu mà cũng xứng nhắc đến em ấy sao? Ngày hôm đó, đáng lẽ người nên chết đi chính là cậu chứ không phải là em ấy. Là cậu, là cậu đã cướp mất em ấy ra khỏi vòng tay của tôi." Anh cười nhạt, vành mắt hơi đỏ lên, đau đớn đến run rẩy: "Liêu Hạ Tâm, sao cậu có thể độc ác đến mức đó chứ? Em ấy đối xử với cậu không tốt sao? Liêu gia đã ngược đãi cậu à? Uổng công em ấy thường nói tốt cho cậu trước mặt tôi, thậm chí em ấy còn quan tâm đến cậu, lo lắng cậu. Vậy mà cậu đã làm gì hả?" Anh siết chặt lấy cổ cậu hơn, trên trán nổi đầy gân xanh: "Cậu đã giết chết em ấy!!! Rốt cuộc cậu có còn là con người không vậy?"
Nhìn thấy anh đau đớn mà cõi lòng cậu tan nát, cậu không đành lòng nhìn thấy anh phải thống khổ vì cái chết của cậu. Cậu không để tâm nhiều đến vậy, cậu không cần biết bản thân là Liêu Vân Minh hay Liêu Hạ Tâm, cậu cũng không cần biết anh ghét bỏ cậu ra sao, cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt anh: "Em vẫn còn sống, Vân Minh của anh vẫn còn sống."
Cậu vừa dứt lời anh đã nổi cơn thịnh nộ ghì chặt lấy cổ cậu, trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ, phải giết chết cậu: "Cậu không phải là em ấy, mãi mãi cũng không thể thay thế được vị trí của em ấy trong lòng tôi."
"Ưm... Khải... Khải Quân... em... em... em... là... Em... chính... là..." Sắc mặt cậu trở nên tái nhợt không thể thở nổi, giọt nước mắt nóng hổi của cậu rơi lên tay anh, tuyệt vọng nhìn anh. Có lẽ... cậu sẽ phải chết trong tay của anh.
Ngay lúc đó, Phó Thái vội vàng bước vào ngăn anh lại: "Cậu điên rồi à? Không phải cậu nói muốn cậu ta sống không bằng chết sao? Sao có thể để cậu ta chết một cách dễ dàng như vậy được?"
Tay anh dần buông lõng ra, anh loạng choạng lùi về sau, ánh mắt đờ đẫn nhìn chàng trai sắc mặt tím tái nằm trên giường xém nữa thì bị anh bóp chết.
"Còn không mau gọi bác sĩ đến đây!" Phó Thái ra lệnh cho một tên vệ sĩ đi gọi bác sĩ đến.
Mạc Khải Quân lẳng lặng bỏ đi, anh sợ nếu còn ở lại anh sẽ không nhịn được mà giết chết cậu: "Nhất định phải cứu sống cậu ta, tôi phải để cậu ta nếm trải mùi vị địa ngục nhân gian, sống trong đau khổ."