Trong lúc đó ở sân bay, Mạc Khải Quân và Phó Thái đã lên máy bay, chuẩn bị chờ máy bay cất cánh, nhưng đột nhiên tiếp viên hàng không lại có thông báo hủy tất cả các chuyến bay do ảnh hưởng của một cơn bão, vì vậy máy bay không thể mạo hiểm cất cánh vì sự an toàn của hành khách.
Chuyến bay bị hủy, buộc Mạc Khải Quân và Phó Thái phải quay trở về công ti, chuyến công tác cũng phải dời lại.
Nửa đường, Mạc Khải Quân lấy điện thoại ra định gọi cho trợ lí chuẩn bị một cuộc họp nhưng khi mở điện thoại lên anh mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ gọi đến, tổng cộng hơn năm mươi cuộc, là số của điện thoại bàn ở biệt thự.
Trong lòng anh cảm thấy bất an, vội vàng gọi lại: “Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia người hầu gái tỏ ra hốt hoảng, lắp bắp nói: “Ông chủ, ông chủ, không hay rồi, cậu Liêu… cậu Liêu bị đưa đi rồi!”
Anh cau mày, nét mặt trở nên nghiêm trọng: “Bị đưa đi? Ai đưa đi, cô có thể nói rõ hơn không?”
“Là… Là Lưu tổng, là Lưu tổng đưa đi.”
Nghe đến đây anh vội tắt máy, ra lệnh cho Phó Thái: “Quay xe, trở về biệt thự.”
Phó Thái có chút hoang mang, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì: “Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Anh day day trán, vừa trả lời vừa gọi cho ai đó: “Hạ Tâm bị Lưu Vĩnh đưa đi rồi. Đám người vô dụng đó, đúng là chẳng được tích sự gì.” Đầu dây bên kia bắt máy anh liền nói: “Truy tìm tung tích của Lưu Vĩnh cho tôi, anh ta mang theo nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ lộ sơ hở.”
Phó Thái im lặng không nói gì, anh ta ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ đến việc Lưu Vĩnh từng hẹn anh ta ra uống rượu, còn hỏi rất nhiều về chuyện của Hạ Tâm. Anh ta cảm thấy lạnh sóng lưng, không biết có phải là do bản thân đã tiết lộ thông tin gì đó không.
Một lúc sau, Phó Thái mới sợ sệt lên tiếng: “Hình như Lưu Vĩnh có ý định giết Hạ Tâm thì phải. Hôm đó anh ta hẹn tôi ra uống rượu đã hỏi rất nhiều chuyện về cậu ta, còn nói những lời rất kì lạ.”
Mạc Khải Quân nghiến răng: “Chết tiệt! Tăng tốc!”
“Nhưng mà…”
“Tôi nói tăng tốc!”
“Được.”
…
Mạc Khải Quân trở về biệt thự, mở két sắt lấy ra một khẩu súng đồng thời nạp đạn vào.
Ngay lúc đó, người của anh gọi đến, họ đã tìm được dấu vết của Lưu Vĩnh.
Anh lạnh giọng: “Gửi định vị qua cho tôi.”
Anh vừa bước ra cửa, Phó Thái đã điều động người đến, chỉ là anh ra vẫn có điều không hiểu: “Chỉ là một Liêu Hạ Tâm nhỏ bé, có cần phải làm đến mức này không?”
“Người của tôi anh ta lại có thể đưa đi dễ dàng như vậy, rõ ràng là muốn tìm đường chết. Hơn nữa… cậu ấy không phải Liêu Hạ Tâm, cậu ấy là Vân Minh của tôi.” Đến thời khắc này anh mới chịu thừa nhận rằng anh đã tin cậu là Vân Minh.
Phó Thái cau mày, cảm thấy có hơi lấn cấn: “Cậu… cậu có ổn không vậy?”
“Tôi chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.” Vừa dứt lời Mạc Khải Quân đã bước lên xe, cho xe chạy, để lại một làn khói trắng vô cùng khó ngửi.
Trong mắt Phó Thái có lẽ anh đang phát điên, nhưng mà… lần này anh thật sự vô cùng tỉnh táo, khi anh nghe tin cậu bị bắt đi anh đã vô cùng lo lắng và thấp thỏm, anh không muốn mất cậu càng không muốn cậu chết. Anh thà tin cậu là Vân Minh còn hơn là việc tự lừa mình dối người, che đậy cảm xúc của bản thân.
" Vân Minh, em nhất định phải chờ anh!"