Sau khi trở về, Lưu Vĩnh liền cho người điều tra về thân thế của cậu, khi đó anh ta mới mới cậu là Liêu Hạ Tâm, là con nuôi của nhà họ Liêu, là em trai của Liêu Vân Minh, đặc biệt, anh ta còn điều tra được việc chính cậu là người đã giết Liêu Vân Minh, hãm hại anh trai của mình.
Nhưng anh lạ lại có điều không hiểu, nếu cậu Hạ Tâm chính là kẻ sát nhân đã giết anh trai của mình, cướp đi mạng sống của người mà Mạc Khải Quân yêu nhất, vậy tại sao Mạc Khải Quân lại có những chỉ chỉ dịu dàng như vậy với cậu, còn để cậu ở bên cạnh?
Chợt, trong đầu của Lưu Vĩnh loé lên một suy nghĩ: “Phó Thái! Phó Thái chính là cánh tay đắc lực của Khải Quân, chắc chắn cậu ta sẽ biết gì đó.”
…
Tối hôm đó, Lưu Vĩnh tìm cách hẹn Phó Thái đến quán rượu, cùng anh ta uống vài ly.
Dù sao cũng là chỗ quen biết nên Phó Thái không hề đề phòng, còn vui vẻ nhận lời.
“Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc hẹn tôi ra uống rượu vậy? Có phải là có việc gì không?” Phó Thái biết rõ không có bữa ăn nào là miễn phí, chắc chắn là có liên quan đến Mạc tổng kia.
Lưu Vĩnh không vội đáp, rót cho Phó Thái một ly rượu rồi mới nói: “Cũng không phải là chuyện gì to tát, tôi chỉ chỉ tò mò muốn biết, người ở bên cạnh Khải Quân rốt cuộc là có quan hệ gì.”
Phó Thái ngẫm nghĩ, xem ra lời Phó Dương nói hoàn toàn không sai, có lẽ là anh ta đang ghen tuông đây mà.
Phó Thái nhếch môi, cảm thấy có chút thú vị: “Lưu tổng sao lại để tâm đến chuyện này?”
“Cậu không cần thăm dò tôi, nói thật, lần này trở về, tôi sẽ không đi nữa, cũng sẽ không buông tay Khải Phong, tôi muốn ở bên cạnh em ấy.” Lưu Vĩnh nâng ly rượu lên, đôi mắt hiện lên tia ảo não, dường như cảm thấy tiếc nuối vì năm đó phải ra nước ngoài, bỏ lỡ người mình yêu.
Phó Thái cảm thấy anh ta cũng khá chân thành, hơn nữa hiện tại Vân Minh cũng đã chết, nếu có người bầu bạn cũng không tồi nên anh ta không muốn giấu giếm: “Anh biết Liêu Hạ Tâm không?”
Anh ta giả vờ như không biết gì: “Có nghe nói qua.”
Phó Thái lại nói: “Cậu ta là con nuôi của nhà họ Liêu, cũng là em trai của Liêu Vân Minh. Nhưng cậu ta chính là kẻ ăn cháo đá bát, vong ân bội nghĩa, cái chết của Liêu Vân Minh, chính là do một tay cậu ta gây nên.”
“Cậu ta? Vậy… vậy sao Khải Quân lại giữ cậu ta ở bên cạnh? Với tính cách của em ấy, chỉ hận không thể giết chết cậu ta mới đúng chứ?” Anh ta đang nắm giữ cả bàn cờ, với tài đọc vị của mình, anh ta có thể biết được câu trả lời mà mình muốn dễ như trở bàn tay.
“Có lẽ anh chưa từng gặp Vân Minh nên anh mới không biết, chẳng qua Khải Quân không nỡ ra tay là vì… Hạ Tâm rất giống người đó.” Phó Dương nâng ly rượu lên uống.
“Vân Minh?”
“Đúng vậy, từ sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn kinh hoàng đó, không những tính cách, đến lời nói hay là bất kì cử chỉ, hành động nào của cậu ta cũng vô cùng giống Liêu Vân Minh. Cậu ta còn nói rằng mình chính là Vân Minh, cứ như là một kẻ điên vậy. Đó cũng là lí do Khải Quân cho đến bây giờ vẫn chưa giết cậu ta, anh ấy cho rằng, Vân Minh có thể vẫn còn sống.” Phó Thái không hề nghi ngờ gì, nói ra tất cả những gì mà mình biết.
“Trên đời này… làm gì có chuyện kì lạ như vậy? Không lẽ Khải Quân thật sự tin tưởng lời nói của một kẻ giết người?” Lưu Vĩnh cảm thấy không cam tâm, anh ta không ngờ Khải Quân mà anh ta biết lại trở nên ngốc nghếch như vậy, thà tin lời kẻ thù cũng không muốn tin tưởng anh ta, chấp nhận tình yêu của anh ta. Đúng là đáng hận!
Phó Thái: “Thật ra tôi cũng cảm thấy chuyện này hoang đường, nhưng mà không thể phủ nhận rằng, cậu ta cũng vô cùng đáng thương, Khải Quân nhất thời cảm thấy mềm lòng cũng là chuyện khó tránh.”
Lưu Vĩnh rũ mắt, anh ta nhếch môi, uống cạn ly rượu trong tay, hai tay siết chặt: “Nếu đã vậy thì cứ để tôi giúp một tay, trừ khử mối nguy này.”
Phó Dương dường như có hơi say, không nghe rõ lời anh ta nói: “Hả? Anh nói gì?”
Lưu Vĩnh mỉm cười, lại rót thêm rượu: “Không có gì, tôi nói, rượu ngon.”