Thân Xác Dơ Bẩn Chạm Vào Tim Anh

Chương 20: Lưu Vĩnh, điên rồi!




Trùng hợp, hôm nay Lưu Vĩnh cũng đến quán bar để tụ họp bạn bè sau bao nhiêu năm không gặp, vô tình anh ta nhìn thấy Phó Dương và Phó Thái đang tranh cãi ầm ĩ ở phía trước, anh ta vội bước đến: "Hai người cũng ở đây sao?"

Phó Thái thở dài, không thèm nói chuyện với Phó Dương nữa: "Anh Lưu, lâu rồi không gặp."

"Mạc Khải Quân đâu? Em ấy có đến đây không?" Sau khi chào hỏi xong anh ta liền hỏi đến Khải Quân, không quá bận tâm đến hai người họ.

Phó Thái nói: "Anh ấy đang ở trong, có lẽ đã say lắm rồi."

"Vậy sao? Vậy hai người cứ nói chuyện, tôi vào trong xem Khải Quân thế nào." Vừa dứt lời Lưu Vĩnh đã vào trong phòng.

Phó Thái nhìn dáng vẻ nôn nóng của anh ta liền nhìn ra: "Anh ta chào hỏi chúng ta chỉ là phụ thôi, muốn xác nhận xem Mạc Khải Quân có ở đây không mới là chính."

"Bọn họ lâu ngày không gặp lại, có gì lạ sao?" Phó Thái tuy lớn hai Phó Dương hai tuổi nhưng lại không tinh ý bằng Phó Dương, đối với chuyện tình cảm càng không hiểu gì.

"Anh có chắc rằng Lưu Vĩnh đó đối với Mạc tổng của chúng ta chỉ là tình huynh đệ không? Anh suy nghĩ đơn giản quá rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống hồ gì anh ta còn có thể nằm dưới, không phải như em với anh đâu." Phó Dương nhún vai, sau đó nhàm chán bỏ đi. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cậu ấy, người mà cậu ấy lo lắng chỉ có Hạ Tâm.

Phó Thái bĩu môi: "Không phải chứ? Em nói rõ hơn một xíu coi!" Anh ta nhanh chóng đuổi theo Phó Dương.

...



Mạc Khải Quân ở trong phòng một mình, không ồn ào, không náo nhiệt, cô độc tự mình uống rượu, cười rồi lại khóc, cứ như một kẻ điên.

Anh mệt mỏi, ngả lưng về sau, miệng lẩm bẩm gọi: "Vân Minh, Vân Minh, em đâu rồi? Sao em còn chưa đến tìm anh? Em ghét bỏ anh?"

Lưu Vĩnh bước vào, nghe thấy những lời này, trong lòng có chút chua xót, anh ta tự hỏi, nếu năm đó anh ta không đi ra nước ngoài vậy thì anh ta có cơ hội được bước vào trái tim của Khải Quân không?

Nhưng không sao cả, khi anh ta trở về thì người mà anh yêu cũng không còn, vậy há chẳng phải là ông trời cũng đang giúp anh ta sao?

Anh ta bước đến ngồi cạnh Khải Quân: "Sao lại uống nhiều như vậy?"

Nghe thấy tiếng của ai đó, anh nhanh chóng ngồi dậy, cố mở to mắt để nhìn rõ: "Lưu Vĩnh? Sao anh lại ở đây?"

"Đừng uống nữa, uống rượu hại thân." Anh ta cướp đi chai rượu trong tay Khải Quân, nhẹ nhàng quan tâm.

"Hại thân? Vậy thì sao chứ? Dù sao em ấy cũng đã không còn." Vành mắt anh hơi đỏ.

Lưu Vĩnh chợt vuốt ve gương mặt anh, ép anh nhìn anh ta: "Khải Quân còn Lưu Vĩnh, Lưu Vĩnh sẽ ở bên cạnh Khải Quân, anh sẽ không đi đâu nữa, anh hứa đó."

"Anh đang nói gì vậy chứ?" Mạc Khải Quân cau mày hất tay anh ta ra, từ trước đến giờ anh chỉ xem anh ta là anh em, chưa từng nghĩ gì khác.

Đột nhiên, Lưu Vĩnh đè Mạc Khải Quân xuống, rưng rưng nói: "Khải Quân, anh thích em lâu lắm rồi, em thật sự không nhìn ra sao? Anh còn tưởng rằng anh sẽ không còn cơ hội nữa nhưng em nhìn em, đến ông trời cũng đang tác hợp cho chúng ta. Cậu ta chết rồi nhưng vẫn còn có anh, anh sẽ ở bên cạnh em, thay thế vị trí của cậu ta trong lòng em. Anh tin... anh có thể làm tốt, thậm chí còn tốt hơn cậu ta gấp trăm gấp ngàn lần."



"Lưu Vĩnh, anh bị điên sao? Anh rốt cuộc đang muốn làm gì?" Mạc Khải Quân muốn đẩy anh ra ra nhưng sức lực của anh ta cũng không thua kém gì anh, nhất thời không đẩy ra được.

Lưu Vĩnh cười khẽ: "Sao em khi say lại đáng yêu đến như vậy chứ? Đến tức giận cũng đáng yêu, anh thực muốn biết vẻ mặt khi hăng hái làm tình của em là như thế nào. Có phải sẽ rất quyến rũ không?"

Mạc Khải Quân quát lớn: "Lưu Vĩnh!!! Tên biến thái này!!! Anh cảm thấy anh làm như vậy thì có thể thay thế được vị trí của em ấy trong lòng tôi sao? Anh không phải là em ấy."

"Anh không tin là em chưa từng có chút tình ý nào với anh. Tại sao khi anh rời đi thì em lại yêu Liêu Vân Minh? Còn không phải là vì em anh sao? Em buồn bực nên mới tìm đại một người thay thế anh, chọc tức anh để anh quay lại, không phải à?" Lưu Vĩnh tháo mắt kính ra, cúi người xuống muốn hôn lên bờ môi Mạc Khải Quân.

Nhưng ngay lúc đó, anh đã dùng hết sức để đẩy Lưu Vĩnh ra, loạng choạng đứng dậy: "Lưu Vĩnh, anh tự mãn vừa thôi, tôi chưa từng có ý nghĩ nào với anh cả, cũng chưa từng yêu anh. Vân với tôi cũng là yêu nhau thật lòng, em ấy là mạng sống của tôi, là tâm can bảo bối của tôi, anh có trở về hay không cũng chả liên quan gì đến tôi." Anh lạnh giọng, bắt đầu mất kiên nhẫn: "Xin anh tự trọng."

Khải Quân xoay người, chuẩn bị rời đi thì Lưu Vĩnh đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau, vì anh ta thấp hơn anh nên không có cảm giác kì lạ, ngược lại còn vô cùng tình cảm.

"Khải Quân, đừng đi mà, cậu ta cũng đã chết rồi, em giữ thân như ngọc thì có ích gì chứ?"

Nhưng chưa tới hai giây anh đã dứt khoát đẩy anh ta lùi lại phía sau, ánh mắt của anh như có sát khí, khiến người ta không rét mà run: "Đừng khiến tôi cảm thấy khinh thường anh Lưu Vĩnh. Tốt nhất, sau này anh đừng tìm tôi nữa. Nếu không, đừng trách tôi vô tình."

"Rầm!!!"

Sau khi Mạc Khải Quân rời đi, anh như như phát điên mà cười, cười đến nỗi chảy nước mắt: "Ha ha ha ha ha! Khải Quân, em vẫn như vậy, cứng đầu. Nhưng mà... em không cứng đầu được bao lâu đâu. Sớm muộn gì anh cũng khiến em ngoan ngoãn thuần phục trên người anh."