Thân Xác Dơ Bẩn Chạm Vào Tim Anh

Chương 12: Gạt bỏ suy nghĩ hoang đường




Cả ngày hôm đó ở Mạc thị, Mạc Khải Quân không có cách nào tập trung vào công việc, trong đầu anh luôn hiện lên dáng vẻ của Hạ Tâm, đôi mắt đó, giọng nói đó, dù biết là cậu đang giả vờ nhưng không hiểu lí do vì sao anh lại luôn bận tâm về việc này.

Mặc dù ghét và căm phẫn nhưng cũng không thể nào làm vơi đi nỗi kì quặc trong lòng anh. Nếu nói anh thật sự tin vào việc hoán đổi linh hồn thì đó không còn là anh nữa, nhưng nếu nói, anh không hề mong chuyện đó xảy ra thì chính là nói dối.

Nói trắng ra, anh vẫn chưa thể chấp nhận được cái chết của Vân Minh, nếu trên đời này thật sự có phép màu, anh bằng lòng tin tưởng. Cơ mà người nói ra những lời kì lạ này lại là Liêu Hạ Tâm, người đã giết chết Vân Minh, cướp đi người anh yêu nhất, vậy thử hỏi, làm sao anh có thể tin?

Anh không những không tin mà còn phẫn nộ, điên cuồng, anh như một con ác quỷ máu lạnh chủ muốn giết chết kẻ nói dối không chớp mắt này để thoả cơn giận, thoả cơn cuồng nộ trong người.

Ngay khi đó, anh lại nghĩ đến những lời mà Phó Dương nói hôm qua, tuy anh không quá để tâm nhưng đại khái vẫn nhớ, linh hồn không dung hoà với thể xác, nhịp tim mỏng manh, yết ớt, không giống với người bình thường. Sau cùng, anh lại nhớ đến dáng vẻ bàng hoàng của cậu khi ở bệnh viện, cứ như cậu đã rất sốc về việc bản thân là Liêu Hạ Tâm, nói thế nào cũng giống y như thật, không một kẻ hở. Hơn nữa thời gian sau đó, cậu hoàn toàn như biến thành một người khác, ngoài khuôn mặt ra thì cậu gần như là thay da đổi thịt, mọi cử chỉ hành động đều trùng khớp với Vân Minh, còn có cả... cậu không hề hận anh hay nhìn anh bằng đôi mắt không cam tâm khi anh đã khiến cậu sống không bằng chết, ngược lại còn mỉm cười, bằng lòng chết trong tay anh.

Nếu linh hồn trong người cậu vẫn luôn là Liêu Hạ Tâm thì tình cảm và thứ chấp niệm ngu ngốc cậu dành cho anh cũng quá lớn rồi. Nhưng nếu cậu không phải Liêu Hạ Tâm thì sao?

Sau một hồi suy nghĩ, anh cảm thấy bản thân như một kẻ thiểu năng, làm sao những chuyện như vậy có thể xảy ra được? Hơn nữa cậu cố gắng diễn như vậy cũng chỉ vì muốn anh thương hại, tha cho một con đường sống, anh sao lại bị cậu lừa rồi?

Càng nghĩ càng không đúng, càng nghĩ càng thêm bực bội, Mạc Khải Quân cau mày, dẹp bỏ phiền muộn và đống tài liệu sang một bên, anh ngả lưng về sau, để bản thân thư giãn một lúc.

Anh lẩm bẩm: "Đúng là điên thật rồi, sao mày có thể cho rằng Liêu Hạ Tâm chính là em ấy chứ? Sao mày có thể phụ lòng em ấy như vậy? Đúng là đáng hận!"

Anh có cảm giác như mình đang phản bội Vân Minh, để tâm đến một người khác mà không phải cậu, vì vậy anh như biến thành một kẻ có lỗi, lương tâm cắn rứt, đau đớn, dằn vặt đến nghẹt thở.

...

Màn đêm xuất hiện, ánh trăng lên cao, khi Mạc Khải Quân trở về biệt thự thì đã thấy Phó Dương ở đó, đang mệt mỏi xoa xoa thái dương.



"Cậu đến đây làm gì?" Mạc Khải Quân có chút không vui, giọng trầm thấp và lạnh lẽo.

"Tôi đến xem tình hình của cậu ta thế nào, không ngờ cậu ta lại sốt cao không hạ, hoàn toàn mất đi ý thức. Không phải tôi đã nói là phải cho người canh chừng, chăm sóc cậu ta sao?" Với thân phận là một bác sĩ, cho dù là kẻ xấu hay tội phạm, chỉ cần là bệnh nhân thì phải hết lòng cứu chữa, hơn nữa đây còn là bệnh nhân của Phó Dương, sao cậu ấy có thể không bực bội khi thấy anh bỏ bê người bệnh như vậy.

"Phó Dương, cậu biết mình đang nói gì không? Cậu muốn ra lệnh cho tôi? Tôi nói cho cậu hay, tôi không có lí do gì phải quan tâm đến sức khỏe của cậu ta. Cho dù cậu ta có chết cũng là do tự làm tự chịu." Đôi mắt anh hiện lên luồng sát khí, máu lạnh, vô tình.

Lời nói chắc chắn của anh khiến Phó Dương hơi chùn bước, cậu ấy biết rõ anh hận Hạ Tâm ra sao. Nhưng nếu nhìn theo một góc độ khác, dáng vẻ hiện tại của Hạ Tâm thật sự quá thê thảm, cho dù là toà án có tuyên bố tử hình cũng chỉ là mạng đền mạng, nợ máu trả máu. Còn đằng này, hai chân của Hạ Tâm đã không còn khả năng đi lại, mỗi ngày đều phải chịu đủ loại cực hình tra tấn từ thể xác đến tinh thần, không những thân xác bị hủy hoại mà tính mạng cũng nằm bên bờ vực thẳm. Loại trừng phạt này có khác nào những thế lực độc ác, tàn bạo thời phong kiến? Nếu so ra, anh còn đáng sợ hơn là kẻ giết người.

Phó Dương tiến lên một bước, anh cau mày định nói với Mạc Khải Quân điều gì đó nhưng vừa há miệng thì người hầu đã bưng cháo đến.

"Bác sĩ Phó, cháo nấu xong rồi."

Phó Dương thở dài, anh không nói nữa, nhanh chóng nhận lấy cháo: "Để tôi!"

Sau đó thì cậu ấy đi vào căn phòng dơ bẩn đó, lúc này Mạc Khải Quân mới liếc nhìn sang người hầu, tức giận nói: "Cô thật sự đã làm theo sự căn dặn của tôi sao?"

Người hầu gái cúi đầu, sợ hãi nói: "Tôi biết sai rồi, tôi cứ tưởng cậu ta chỉ bị cảm sốt thông thường nên mới không gọi bác sĩ, không ngờ... Sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Anh hừ lạnh, vốn dĩ là bản thân anh muốn cậu bị dày vò, đau đớn nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bực bội trong lòng.

Có lẽ nào là anh đang do dự?