Thần Xạ Nhà Thanh

Chương 1041: Quyết đấu





Lý Chấn theo tiếng nhìn lại, trong ánh mắt hiện lên một tia khó chịu, bởi vì Bỉ Lợi Phu lại tới nữa.


Không chỉ như vậy, Bỉ Lợi Phu còn dẫn theo gần hai mươi ng đi vào đại sảnh


Bỉ Lợi Phu hai mắt đỏ như gấu mèo, đi tới giữ đại sảnh. Ánh mắt hắn chiếu lên người Lý Chấn, trầm giọng nói: "Tên dã man, ngươi không xứng với thiên sứ như Trần. Nàng ta là thuộc về ta, không thuộc về ngươi. Nếu ngươi lập tức thả nàng ta, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi đả thương ta. Nếu ngươi khăng khăng cố chấp, cho dù ngươi là tổng thống Trung Quốc ta cũng sẽ không khách khí."


Đám đả thủ đứng phía sau Bỉ Lợi Phu huýt sáo, tất cả đều là lưu manh. Lý Chấn lại bật cười, thoải mái tự nhiên, không để uy hiếp của Bỉ Lợi Phu ở trong lòng.


Loại trẻ con này sao có thể uy hiếp được hắn?


Quả thực là nực cười!


Lý Chấn không nói gì, Hồng Dịch đã đứng ra đầu tiên.


Hồng Dịch ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Bỉ Lợi Phu, khí thế sắc bén, trầm giọng nói: "Bỉ Lợi Phu tiên sinh, Hồng Lâu Mộng là địa phương của Hồng môn. xin ngươi chú ý ngôn hành cử chỉ của ngươi hay không người ngươi dẫn đến tốt nhất hãy bảo bọn họ giữ quy củ, nếu không ta khó đảm bảo những người này có thể sống sót trở về. Thậm chí, an toàn của ngươi ta cũng không thể đảm bảo. Nhi tử của đại pháp quan San Francisco, ta vẫn không để ý trong mắt."


Những lời nói sắc bén khiến Bỉ Lợi Phu sắc mặt biến đổi.


Đường Hoài Đức lạnh giọng nói: "Tiểu tử, ngươi chấp nhất theo đuổi tiểu Trần, lão phu là rất thưởng thức ngươi. Nhưng hiện tại xem ra, tiểu tử ngươi còn muốn ỷ thế hiếp người, quả thực là cứt chó nằm ven đường, thối đến chết người. Chỉ bằng vào ngươi, hay là ngoan ngoãn trở về uống sữa đi, đừng có ra ngoài làm gì cho xấu hổ."


Bỉ Lợi Phu mày kiếm dựng ngược, tức giận bừng bừng.


Lão già này thật đáng giận.


Nhưng chính vào lúc này, ngoài đại sảnh Hồng Lâu Mộng ba bốn mười người lao vào.


Những người này đều mặc quần áo màu đen, cầm vũ khí.




Một đám người rất hùng hổ.


So với đám lưu manh Bỉ Lợi Phu dẫn theo, người của Bỉ Lợi Phu là cừu, còn những người này lại là sói hung tợn, thấy người là cắn. Một khi người Bỉ Lợi Phu mang đến hơi có dị động, bọn họ sẽ lập tức xuất thủ. Thử nghĩ, Hồng Lâu Mộng là sản nghiệp của Hồng môn, bên trong còn có nữ tử tuyệt sắc như Phương Tố, sao có thể không có lực lượng bảo hộ?


Phàm là địa phương có nữ nhân, nhất là địa phương nữ nhân xinh đẹp tụ tập, đều dễ dàng dẫn phát thị phi. Hồng Lâu Mộng không nghi ngờ gì nữa là địa phương là như vậy, chỉ cần hơi dùng cái đầu cũng có thể đoán ra Hồng Lâu Mộng nhất định có lực lượng bảo hộ.


Lý Chấn nắm tay Phương Tố đi xuống, đứng phía trước Bỉ Lợi Phu. Thần sắc của hắn rất thong dong, không hề sợ hãi, xua tay nói: "Hồng môn chủ, b mọi người của Hồng môn lui ra, không cần bọn họ."


Hồng Dịch nói: "Tổng thống, tiểu tử Bỉ Lợi Phu này không tuân thủ quy củ, hắn dẫn theo người. . ."


Lý Chấn nói như đinh đóng cột: "Lui ra hết."


Hồng Dịch phân phó nói: "Lui ra đi."


Ra lệnh một tiếng, đệ tử Hồng môn toàn bộ lui ra. Ngoài đại sảnh khôi phục bình tĩnh, Lý Chấn ánh mắt lại một lần nữa dừng ở trên người Bỉ Lợi Phu, nói: "Bỉ Lợi Phu, ngươi mang theo mấy chục người nhân đến uy hiếp ta, là muốn uy hiếp ta. Chỉ là, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, hãy nghĩ tt hậu quả. Nếu động thủ, kết cục ngươi sẽ không thể khống chế được đâu."


Bỉ Lợi Phu nói: "Ngươi đánh ta, chẳng lẽ không phải nghĩ tới hậu quả ư?"


"Ồ, rất không cam tâm phải không?" Lý Chấn cười nói.


Khóe miệng Bỉ Lợi Phu run run, vẻ mặt căm giận, hắn nắm chặt quyền đầu, tựa hồ chuẩn bị động thủ.


Lý Chấn vẫn thản nhiên như không, nói: "Về công về tư, ngươi động thủ với ta đều không tốt. Về công, ta được tổng thống Lâm Khẳng mời đến viếng thăm nước Mỹ, là khách của nước Mỹ, ngươi động thủ với ta, không nghi ngờ gì nữa là khiêu khích chính phủ. Đến lúc đó, không chỉ là ngươi, phụ thân của ngươi cũng gặp họa, về tư, trận tranh đấu này, ngươi mang đến có mấy người thì làm được gì? Lát nữa rồi cũng chỉ là chịu đòn. Bất kể như thế nào, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, cớ sao cứ phải tự chuốc lấy nhục?"


"Ta quyết không bỏ qua!"



Bỉ Lợi Phu thần sắc dữ tợn, nói: "Ta quyết đấu với ngươi, quyết định Trần sẽ thuộc về ai."


Hắn vứt bỏ người mà hắn mang đến, quyết đấu với Lý Chấn.


Như vậy, chuyện chỉ là chuyện riêng của hai người, cho dù thất bại, cũng ảnh hưởng không lớn. Tuy nói Bỉ Lợi Phu trên quyền cước thượng đánh không thắng Lý Chấn, nhưng hắn từ nhỏ luyện tập kiếm thuật, trên kiếm thuật rất có tạo nghệ. Chỉ cần Lý Chấn chịu quyết đấu, hắn còn có cơ hội đánh bại Lý Chấn. Bỉ Lợi Phu càng nghĩ càng cảm thấy cơ hội rất lớn, cũng càng thêm hưng phấn.


Bỉ Lợi Phu vẻ mặt khinh miệt, cao giọng nói: "Lý Chấn, nếu ngươi còn là một nam nhân, vậy thì đến quyết đấu nào. Nếu ta thua, tuyệt không dây dưa với Trần nữa. Nhưng nếu ngươi thua, ngươi hãy cút cho xa, không cho phép ở dây quấn lấy nàng ta nữa."


"Ha ha ha. . .!


Lý Chấn cất tiếng cười to, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ trêu tức.


Bỉ Lợi Phu hỏi: "Ngươi cười gì?"


Lý Chấn phủi phủi y bào, nói: "Ta cười ngươi tự cho là đúng, ngươi thì tính là gì? Không ngờ mm quyết định tương lai của Tố Tố. Thôi cũng được, ta cho ngươi thua tâm phục khẩu phục." Hắn nhìn về phía Hồng Dịch, nói: "Thỉnh cầu Hồng môn chủ lấy một thanh trường đao, ta quen dùng đao."


Hồng Dịch phân phó cho Hồng Thanh Long đi lấy đao, còn Bỉ Lợi Phu thì nhận một thanh kiếm Tây Dương.


Trường kiếm của Bỉ Lợi Phu không phải là kiếm của Trung Quốc, mà là trường kiếm có phần che tay, mũi kiếm bén nhọn, thân kiếm dài nhỏ. Hắn cầm kiếm, nhịn cơn đau từ mắt trái và mắt phải truyền đến, đấu chí bừng bừng.


Lần này, hắn muốn đòi lại nỗi nhục lúc trước.


Không lâu sau, Hồng Thanh Long cầm một thanh trường đao tới đây, đưa cho Lý Chấn.


Lý Chấn sau khi nhận đao thì thử, thuận tay có thể sử dụng. Trên khuôn mặt của Phương Tố hiện ra vẻ lo lắng. Lý Chấn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Phương Tố, cười an ủi: "Yên tâm, ta sẽ giải quyết việc này thật sạch sẽ." Dứt lời, Lý Chấn đi tới giữa đại sảnh, trường đao chỉ vào Bỉ Lợi Phu, trầm giọng nói: "Đến đây đi, để ta giáo huấn ngươi thêm một lần nữa. Kiếm thuật của tiểu quốc, thực sự là làm trò cười cho người trong nghề."



"Giết."


Bỉ Lợi Phu hét lớn một tiếng, rút kiếm lao về phía trước.


Một kích này tốc độ cực nhanh, vừa nhìn đã biết là đã từng được huấn luyện. Không chỉ như vậy, mũi kiếm nhắm ngay ngực Lý Chấn, rất tàn nhẫn. Nếu một kiếm đâm xuống, Lý Chấn nhất định khó giữ được tính mạng.


"Keng."


Lý Chấn lách người vung đao chém, tránh được trường kiếm của Bỉ Lợi Phu.


Một đao chặn thế công của Bỉ Lợi Phu, Lý Chấn bắt đầu tấn công.


Đao thuật của hắn không có tu luyện, nhưng đều là chiêu thức giết địch trên chiến trường, đơn giản mau lẹ, bá đạo tàn nhẫn, đao nào đao nấy đều là chiêu số liều mạng, dị thường sắc bén. Thử nghĩ một chút, khi giao chiến trên chiến trường, một đám người hỗn chiến, làm sao cho phép ngươi lui về phía sau, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, không ngừng tấn công.


Chỉ có tấn công, mới là phòng thủ tốt nhất.


Công kích của Lý Chấn bá đạo tàn nhẫn, đánh cho Bỉ Lợi Phu liên tục bại lui.


"Keng."


Trường đao vừa ra, không ngờ chém chúng kiếm Tây Dương trong tay Bỉ Lợi Phu. Mũi đao tiếp tục trượt về phía trước, rồi dừng ở trước cổ Bỉ Lợi Phu, chỉ cần Lý Chấn khẽ dùng sức, rất dễ lấy được tính mạng của Bỉ Lợi Phu. Lý Chấn tay nâng đao, trầm giọng nói: "Tuy rằng ta rất là ghét ngươi, muốn một đao giết ngươi, nhưng ngươi là vì tình mà chiến. Ta tha cho ngươi một mạng, cút đi!"


Bỉ Lợi Phu nhặt kiếm lên, thất tha thất thiểu bước đi.


Không ngờ kiếm thuật của hắn lại không ra gì như vậy, bị Lý Chấn dễ dàng đánh bại.