Thần Vương Vạn Giới

Chương 36: Giảng Dạy




Lăng Thần nhìn xem mọi người đã tập trung đầy đủ cũng nên chỉ dạy bọn họ về tá lực và thực chiến liền hướng tới Đới Mộc Bạch bọn họ nói

“Các ngươi không có gì muốn hỏi sao.”

Cả đám chả ai nói tiếng nào vốn dĩ sau khi thấy Tiểu Vũ thể hiện sức mạnh một mình đánh bại Triệu Vô Cực Hồn Thánh ai nấy đều nghi hoặc chả ai biết đó là thứ sức mạnh gì cả.Lúc này Chu Trúc Thanh đã lên tiếng hỏi

“Ta muốn biết sức mạnh hôm qua Tiểu Vũ sử dụng là cái gì.Mong đại nhân chỉ dạy cho.”

Hắn ngạc nhiên vốn tưởng rằng chỉ là một đám nhát gan không dám hỏi bây giờ lại để một cô gái nói hay cho bọn họ.Nếu như không lầm thì nàng có cái hôn ước với Đới Mộc Bạch vì muốn để trở nên mạnh hơn không bị ràng buộc bởi chính gia tộc của mình nên mới tới Sử Lai Khắc này.Hắn nhếch miệng giải đáp thắc mắc của nàng

“Tá lực là một loại sức mạnh mà nhân loại các ngươi vay mượn từ các vị thần không ngừng kích thích toàn bộ tiềm năng trong cơ thể hơn nữa có thể triệu hồi ra cùng nhau đánh nhau với đối phương.”

“Vị….Vị thần sao…..”

Phất Lan Đức cùng với đám học sinh bất ngờ chỉ có Tiểu Vũ cảm thấy bình thường vì nàng đã nghe chuyện này từ rất lâu rồi.Ban đầu khi nghe vay mượn sức mạnh từ vị thần nàng cũng bất ngờ không khác gì bọn họ cả.Chu Trúc Thanh thần thái nghiêm túc nói

“Ta muốn sử dụng nó.Xin hãy chỉ cho ta cách sử dụng.”

“Đúng rồi Lăng đại nhân tá lực của ngài là mượn từ vị thần nào thế.”

Trữ Vinh Vinh tò mò hỏi.Đường Tam và Đới Mộc Bạch cũng không kém gì nàng mong chờ tá lực của hắn là gì.Tiểu Vũ khẽ cười một tiếng vì nàng biết hắn không có thức tỉnh được tá lực.Lăng Thần bình tĩnh nói

“Ta không thích sử dụng tá lực nếu như vay mượn từ các vị thần thì chứng tỏ nó không phải là của mình.Hơn nữa chính bản thân ta đã là thần nên không thể mượn được.”
Loading...


Phất Lan Đức ngạc nhiên với sự hiểu biết của mình về Đấu La Đại Lục thì tá lực hình như quá xa lạ đối với hắn.Chưa đợi hắn suy nghĩ thêm Lăng Thần tiếp tục nói

“Hôm qua các ngươi vẫn chưa được thực chiến nhỉ.Đúng lúc ta vẫn đang rảnh nên sẽ tập luyện chung với ngươi.”

“Cái gì.”

Cả đám mặt ai nấy đều hoảng hốt kêu lên.Hôm trước đã là đấu với Triệu Vô Cực may mà có Tiểu Vũ đánh bại mới thoát được bây giờ lại đi đấu với Phong Hào Đấu La.Đới Mộc Bạch tựa hồ như muốn khóc lẩm bẩm nói

“Đại nhân có thể tha cho ta không.”

Hắn gãi đầu đây mà là Sử Lai Khắc thất quái huyền thoại trong Đấu La Đại Lục sao, cảm giác có chút yếu đuối chả ra dáng gì là yêu quái cả.Cảm thán lắc đầu nói

“Nếu đã như vậy ta sẽ không sử dụng võ hồn hay võ thuật.Trong một nén nhang chỉ cần một trong các ngươi chạm được ta, đích thân ta sẽ dạy tá lực và cho mượn Long Giáp của ta để bảo vệ.”

“Long Giáp đấy là thứ gì.”

Chu Trúc Thanh nghi hoặc hỏi.Từ trên người hắn không có cái gì được gọi là áo giáp cả, hắn hướng tới Trữ Vinh Vinh vẫy tay nói

“Trữ Vinh Vinh lại đây ta cho ngươi thử đầu tiên.”

“Vân…..Vâng…..”

Nàng mơ hồ run sợ nói không biết đối phương muốn làm gì.Với võ hồn là Phụ Trợ năng lực yếu nhất chính là phòng thủ vừa hay Long Giáp cũng có khả năng phòng thủ tuyệt đối.Hắn đặt tay lên vai nàng.Trữ Vinh Vinh đỏ mặt giận dữ nói

“Ngươi….”

Một lúc sau, áo bào màu đen trên người hắn bỗng bay lên hướng về phía nàng.Nhưng hình như có gì đó hơi khác nếu như của nam chỉ tới ngang ngực của mình thì khi Trữ Vinh Vinh mặc nó giống như chiếc váy trải dài ngang đùi của mình.Hắn quay sang Đới Mộc Bạch bình tĩnh nói

“Đới Mộc Bạch đấm nàng đi.”

Đới Mộc Bạch: Như vậy có được không ta sợ thương tổn tới nàng.

Trữ Vinh Vinh: Đại….đại nhân tha cho ta đi.

Hắn không quan tâm.Đới Mộc Bạch siết chặt nắm đấm hồn lực từ trên đầu rơi xuống lạnh lùng nói

“Bạch Hổ Kim Cương Biến.”

Nàng sợ hãi không ngờ Lăng Thần lại ác độc đến vậy.

Bùm

Khói bụi bay tứ tung Trữ Vinh Vinh vẫn đứng đó không bị làm sao cả giống như chưa có chuyện gì xảy ra.Lăng Thần lạnh lùng nói

“Nếu như các ngươi có thể chạm vào được người của ta một lần.Ta cho phép mượn Long Giáp để bảo vệ các ngươi trong thời gian tu luyện.Mà ngươi cũng tham gia luôn đi Phất Lan Đức.”


“Được thôi ta bắt đầu hứng thú rồi đó.”

Phất Lan Đức và Đới Mộc Bạch sau khi thấy được công dụng của áo giáp trong lòng tham lam nổi lên.Lăng Thần nhếch miệng khẽ nhắm mắt lại mái tóc chuyển sang màu bạc thần thái cực kì nghiêm túc bình tĩnh nói

“Cuộc chiến bắt đầu.”

“Lăng đại nhân cẩn thận.”

Đới Mộc Bạch nhếch miệng lao tới định đấm.Khi đòn tấn công của Đới Mộc Bạch cách người hắn 5 cm thì.Hư ảnh của Lăng Thần chợt dịch sang bên phải nhẹ nhàng né tránh cú đấm của hắn.Phất Lan Đức ngạc nhiên lẩm bẩm nói

“Đây….Đây là kỹ thuật gì vậy.”

“Thất bảo hữu danh, nhất viết Lực.”

Thất bảo hữu danh, nhị viết Tốc.”

Trữ Vinh Vinh sử dụng hồn kỹ của mình.Chỉ mấy chốc tốc độ của cả đám đã nhanh hơn trước rất nhiều nhếch miệng bình tĩnh nói

“Nhanh hơn rồi đấy bất quá các ngươi vẫn chưa chạm vào được người ta.”

“Để ta thử xem.Hồn kỹ thứ bảy Võ hồn chân thân.”

Phất Lan Đức sắc mặt nghiêm túc nói.Không ngại sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình nhưng vẫn không chạm vào được người của hắn.Thời gian trôi qua nhanh dần đi mới đó đã cháy gần hết nén nhang Lăng Thần nhìn cười to nói

“Đã xong rồi sao.”

“Phù mệt quá.Đường Tam ngươi có cách nào chạm được ngài ấy không.”

Đới Mộc Bạch mồ hôi ướt đẫm quay sang Đường Tam nói.Bất quá Đường Tam lắc đầu chính bản thân hắn còn ngạc nhiên với thân pháp này Quỷ Ảnh Mê Tung cũng không thể nào bằng một góc với Lăng Thần.Từng động tác đều di chuyển một cách nhẹ nhàng không cầu kì hơn nữa đơn giản đến lạ thường.Tiểu Vũ thấm mệt dùng sức lực của mình nói

“Lăng Thần ca ca hãy cẩn thận đấy.

Chiêu thức tự chế Vũ Phong Liên Cước.”

Nàng liên tục đá về phía trước.Lăng Thần ngạc nhiên cuối cùng thì nàng cũng đã tự sáng chế chiêu thức của mình rồi hắn nhẹ nhàng né tránh tất cả.Nàng biết mình không thể nào chạm được vào người hắn vô lực định ngã xuống thì một bàn tay đã đỡ nàng.Lăng Thần mỉm cười ôm nàng trong vòng tay của mình nói

“Muội làm tốt lắm.”

“Vâng……Và muội đã chạm vào được huynh rồi.”

Tiểu Vũ vui vẻ ôm hắn vào trong lòng ngực nói.Hắn nghe xong quên mất là đang kiểm tra các nàng khẽ nhìn nén nhang kia vừa cháy hết, trong lòng xấu hổ vô cùng thầm nghĩ

“Đệt.Ta bị dụ rồi.”