Thần Vương Vạn Giới

Chương 3: Diễn




Từ bên trong đi ra là một người thiếu nữ tầm độ tuổi 20-30 tuổi khuôn mặt trắng nõn như tuyết đôi môi đỏ mọng một cách tự nhiên thân hình khá tương đối,mái tóc đen dài mượt đến tận lưng,khoác trên mình một chiếc áo bào màu trắng tím lịch sự,kín đáo thể hiện một cô gái lịch sự,nhu mì.Đây mà là thế giới trước kia của Lăng Thần thì sẽ rất nhiều người ái mộ trước vẻ đẹp tự nhiên này của nàng chưa trang điểm gì mà đã đẹp như vậy rồi nếu mà trang điểm có khi mọi người tôn thờ làm idol giới trẻ rồi.Nàng nhíu mày nhìn về đám Tiểu Vũ nhẹ nhàng nói

"Tiểu Vũ bọn họ là ai vậy."

Tiểu Vũ thấy mẫu thân của mình đang hoài nghi về Lăng Thần và Minh Nguyệt liền vui vẻ nói

"Mẫu thân hai người họ bị một đám người truy sát may mắn mới tránh thoát được.Ta thấy có chút tội nghiệp nên đã mời hai người họ tới nhà của mình ở đó mẫu thân."

"Thật sao."

Thiếu nữ hoài nghi nhìn hắn.Nàng dù không thể cảm nhận được hồn lực của Lăng Thần nhưng lại tạo một cảm giác áp lực như muốn quỳ xuống dưới chân hắn chưa kể là Minh Nguyệt cũng gây một áp lực không hề kém.Ánh mắt như chứa đựng sát ý,hắn thấy tình hình có chút không ổn liền giả tạo bịa ra một câu chuyện khác.

"Haiz xin lỗi muội Tiểu Vũ là ta không nói rõ với muội."

Minh Nguyệt: ???

Tiểu Vũ: ???

Thiếu nữ: ???
Loading...

Cả ba người làm bộ mặt ngơ ngác vẫn chưa hiểu lời nói của hắn cho lắm.Thấy vậy đành phải lấy lí do của Jin Taejin khóc thút thít nói

"Thật ra là ta vốn không thức tỉnh được võ hồn nhưng đổi lại thì thân thể lại cứng cáp hơn bình thường rất nhiều lần.Thế nên ông nội của ta vì muốn để cho ta tự bảo vệ được bản thân trong cái thế giới này nên đã sáng tạo cho mình một môn võ thuật có thể đánh nhau với các hồn sư khác."

Tiểu Vũ và mẫu thân của nàng ngốc trệ không biết là đang nói thật hay nói giỡn nữa.Phải biết rằng ở thế giới này,mỗi người đều có thể thức tỉnh võ hồn cho bản thân mình.Nhưng cũng một số người lại không thể thức tỉnh được võ hồn đành phải sống như một người bình thường.Còn hắn thì được ông của mình truyền dạy võ thuật có thể đánh với hồn sư điều này rất vô lý.Bây giờ trong đầu các nàng chỉ có một ý nghĩ táo bạo chắc chắn sẽ khiến cho những người khác phải khiếp sợ.

Lẽ nào ông của hắn chính là Phong Hào Đấu La.

Minh Nguyệt khẽ cười.Không ngờ nam nhân của mình lại biết diễn kịch đến như vậy vừa tạo kịch bản vừa diễn sống động như thật nếu không phải có hệ thống có mối quan hệ liên kết với nhau thì chắc nàng cũng sẽ nghĩ hắn nói sự thật.Lăng Thần thấy mẹ con Tiểu Vũ đã bình tĩnh lại biết kế hoạch của mình đang diễn ra một cách suôn sẽ thầm nghĩ

Có nên diễn cao trào thêm chút nữa không.

Hắn khẽ gật đầu quỳ xuống tiếp tục nói

"Cũng chính vì thế đã khiến cho một thế lực vây bắt ông nội của ta để có được môn võ thuật đó.Vì để cứu ta nên ông ấy..."

"Ông ấy sao nữa."

Thiếu nữ lo lắng nói.Hoá ra những nghi ngờ về thiếu niên trước mắt nàng đều tan biến toàn bộ đều chuyển thành lo lắng quan tâm cảm thấy cuộc sống của cậu lại gặp nhiều điều bất hạnh như vậy.Hắn thấy vậy tự hào về kĩ thuật diễn xuất tiếp tục làm bộ mặt đáng thương nói

"Ông ấy đã bị thế lực ấy bắt đi để hiến tế.Ta đã thành công trốn thoát nhưng bọn chúng cũng biết được ta là hậu duệ của ông nội của ta nên đã điều động rất nhiều kẻ khác đến giết ta.Cứ thế hết lần này đến lần khác bọn chúng đuổi giết bằng được nhưng tất cả đều thất bại.Sau đó thì..."

"Sau đó sao nữa Lăng Thần ca ca."

Tiểu Vũ tò mò hỏi.Mẫu thân nàng thấy thế có chút tức giận nhưng cũng tò mò không hơn gì nàng,Minh Nguyệt một bên chả biết nói gì hết lắc đầu tiếp tục xem kịch của hắn.Lăng Thần có chút bội phục chính mình thầm nghĩ

"Như vậy có đủ thuyết phục không nhỉ.Hay là kể tiếp đi biết đâu lại thuyết phục được nàng cho ở nhờ thì sao.Rồi sau đó thịt luôn cả hai nàng cũng được."

Hắn làm bộ mặt đáng thương nói

"Sau đó ta được một vị tiền bối chỉ toàn bộ lai lịch của bản thân.Cuối cùng tìm ra được những ký ức trước kia của ta hoá ra ta không phải con của ông nội của ta.Nhưng ta phải cảm tạ ông ấy vì đã xem ta như con của ông ấy hơn nữa luôn chăm sóc cho ta nên xin ngươi đừng đuổi ta đi."

Thiếu nữ nhìn có chút tội nghiệp nước mắt có chút ứa ra,nhẹ nhàng sờ đầu hắn dịu dàng nói

"Tiểu tử ngốc nãy giờ ta có nói sẽ đuổi ngươi đi đâu."

"Đúng vậy đó."

Tiểu Vũ một bên phụ hoạ ủng hộ hắn.Sau khi nghe được câu chuyện của hắn nàng có chút cảm thông muốn an ủi huynh ấy.Nhưng lại không dám nói.Minh Nguyệt biết được chuyện lúc nãy là câu chuyện giữa hắn và ông nội trong cái thế giới lúc đầu mà nàng tới trong mắt chứa đựng sát khí thầm nghĩ


"Đám người các ngươi đừng để ta gặp các ngươi.Nếu không ta sẽ giết các ngươi."

Nhìn thấy các nữ nhân vậy mà an ủi hắn.Có chút cảm thán nói gì thì ông của hắn cũng là ứng cử viên cùa Chiến Thần nên chắc cũng không có chuyện gì xảy ra đâu.Hơn nữa trong đầu hiện lên một hình ảnh mà có lẽ hắn ghét nhất là Giáo Hoàng.Chắc hiện tại đã đem ông cùa hắn đi rồi.

"Được rồi tiểu tử nín đi đừng khóc cứ xem nơi này là nhà của ngươi đi."

Thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt mái tóc của hắn mỉm cười nói.Lăng Thần vốn biết là nàng có một trái tim lương thiện nhưng không ngờ có thể dễ dàng xoá bỏ nghi ngờ như vậy.Giả bộ hỏi

"Thật...Thật chứ.Ta có thể ở đây sao."

"Đương nhiên ngươi có thể ở lại đây.Ta tên là Hoán Vũ nên đừng ngần ngại gì hết cứ xem ta là người nhà của ngươi là được."

Nàng mỉm cười nói.Hắn nhìn nàng vui vẻ như tìm thấy kho báu vậy không khỏi ôm nàng nói

"Cảm ơn ngươi.Cảm ơn rất nhiều."

Phía sau lời nói đó ẩn chứa một nụ cười gian tà.Hiển nhiên không ai biết được đằng sau câu truyện đó là một thế giới khác hoàn toàn tách biệt nơi đây,dù cho các nàng có muốn gặp ông ấy thì cũng phải đến thế giới đó mới có thể tiếp tục.

Gầm gầm.

Một âm thanh phát ra từ bụng của Lăng Thần.Không to cũng không nhỏ nhưng cũng đủ cho các nàng nghe thấy.Hắn đỏ mặt nhớ lại mình đã không ăn cái gì vào bụng rất lâu rồi bây giờ lại kêu như thế khác gì muốn sỉ nhục bảo hắn vô dụng.Hoán Vũ nghe xong khẽ cười một tiếng nhẹ nhàng nói

"Vào đi ta đi kiếm thứ gì đó để cho ngươi ăn một chút."

"Cảm...Cảm ơn."

Hắn đói đến mức muốn ngất xỉu rồi.Trong lòng không khỏi xấu hổ đã đi xin ở nhờ vậy mà giờ phải nhờ người khác làm thứ gì nữa niềm tự hào của đàn ông nay còn đâu khẽ thở dài.Minh Nguyệt nhìn có chút buồn cười nói

"Ta tưởng huynh bất tử không ăn cũng có thể sống được chứ."

"Nàng....nàng đừng chọc ta nữa.Ta đói muốn xỉu rồi này."

Hắn yếu ớt nói.Dù bản thân có là Tề Thiên Đại Thánh bất tử đi chăng nữa cũng không thể nào chống lại được cơn đói khát thèm muốn của bản thân được.Hoán Vũ thấy có chút tội nghiệp quay sang nhìn Tiểu Vũ nói

"Tiểu Vũ ngươi dẫn hắn vào trong nhà đi.Ta đi kiếm thứ gì đó bổ sung năng lượng cho hắn."

Nói xong nàng liền biến mất ngay lập tức để lại cả đám Minh Nguyệt.Lăng Thần dùng một chút sức lực gáng lết vào trong nhà để người khác phải dẫn mình vào nhà thì còn gì là đàn ông hơn nữa đối phương lại là phụ nữ nữa.