Thần Võ Chiến Vương

Chương 505




- Không nên hoảng hốt, hắn chỉ có thể nhìn thấu được kiếm pháp của ngươi, không có cách nào đả thương được ngươi! Bởi vì trình độ Chiến đạo của hắn còn không đủ.

Lý trưởng lão của Vô Lượng Kiếm phái đột nhiên kêu to nói.

Trải qua đoạn thời gian vừa nãy, hắn đã xác định được điểm ấy. 

Giang Thần vẫn chiến đấu rất bảo thủ, nếu thật sự lợi hại như vậy thì sẽ không làm như vậy.

Lời này làm cho Bành Lam không sốt sắng như vậy nữa, khi cách bản thân Giang Thần chỉ còn chừng năm thước, nàng đã chủ động thu kiếm.

Chuyện này vô cùng nguy hiểm, bởi vì Giang Thần có thể nhân cơ hội mà phát động công kích. 

- Trường Hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!

Quả thực Giang Thần cũng làm như vậy, ba kiếm chạy như bay, góc độ rất xảo quyệt.

Chỉ là đúng như Lý trưởng lão đã nói, quả thực Giang Thần còn không có cách nào thông qua được kiếm mà hóa trình độ tấn công như là phòng thủ được. 

Bành Lam có thể nhìn ra được một kiếm này của Giang Thần cao thâm thế nào, thế nhưng cũng phát hiện ra nó chịu Chiến đạo hạn chế, cho nên mới không khỏi thở phào một hơi.

- Vô Lượng Kiếm: Kiếm sâu như biển!

Kiếm của Bành Lam xoay chuyển tình thế, kéo theo ánh kiếm mãnh liệt, lấy lực phá khéo, hóa giải nguy cơ lần này. 

Chợt, nàng vội vã lui trở về bên ngoài mấy trăm thước, điều chỉnh bản thân.

- Sinh tử quyết đấu mà còn không thấy ngại mở miệng nhắc nhở, Vô Lượng Kiếm phái các ngươi thực sự là vô liêm sỉ!

Mộc tướng quân căm giận nhìn Lý trưởng lão, thanh âm trầm thấp tràn ngập lửa giận, bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo phát. 

Nghe vậy, Lý trưởng lão quay đầu đi, không dám đối mặt với ánh mắt của hắn.

Người bên cạnh hắn cũng có sắc mặt quái dị, ngay cả đệ tử của Vô Lượng Kiếm phái cũng có chút lúng túng.

Vừa nãy nếu không phải có Lý trưởng lão nhắc nhở, Bành Lam sẽ bởi vì phán đoán sai lầm mà sẽ bị Giang Thần tới gần người sau đó phải trả giá nặng nề. 

Thế nhưng có Lý trưởng lão nhắc nhở, nàng dựa vào phán đoán không phải của mình mà nghênh địch.

Tương đương với việc Giang Thần đang giao thủ cùng một Tôn giả.

- Không tốt, trình độ Chiến đạo của người này không cao, vừa nãy ẩn giấu không phát ra là muốn đột nhiên bạo phát, không cho Bành Lam thời gian để phản ứng. 

- Hiện tại bị Lý trưởng lão phá hoại, không nói tới việc uổng phí tâm cơ mà sau đó cũng không xử lý được cho tốt.

Mọi người liên tục nghị luận, lại nghĩ tới đây là quyết đấu sinh tử, đúng như Mộc tướng quân từng nói, biểu hiện lần này của Vô Lượng Kiếm phái rất vô liêm sỉ.

- Chính hắn tài nghệ không bằng người, đê tiện vô liêm sỉ đùa nghịch âm mưu, tỷ tỷ của ta không cần nhắc nhở cũng có thể phá giải được kiếm của hắn. 

Đương nhiên Bành Anh đứng ở bên Bành Lam sẽ không tiếp nhận chuyện này, chỗ ngồi của cái mông đã quyết định suy nghĩ của đại não.

Chỉ là lời hắn nói người ta không thèm để ý.

Trên không trung, Bành Lam lần nữa phát động thế tấn công, lần này không còn là trực lai trực vãng mà đã trở nên tiết kiệm thể lực. 

Thăm dò ra quả thực trình độ Chiến đạo của Giang Thần còn hạn chế bởi sức mạnh của bản thân, lúc này nàng không khỏi cười nhạo nói:

- Hóa ra lại là một tên rác rưởi.

- Nhưng mà thiên tài như ngươi mà ngay cả phòng ngự của ta mà cũng không thể công phá được, ngươi không suy nghĩ một chút xem ai mới là rác rưởi sao? 

Giang Thần cười lạnh nói.

Lời này đã đâm trúng chỗ đau của Bành Lam, vẻ mặt của nàng lập tức dữ tợn, cả giận nói:

- Ngươi vẫn bị ta đánh, chỉ có thể làm con rùa đen rút đầu mà cũng dám nói to miệng thế sao? 

Nói xong nàng phẫn nộ chém xuống một kiếm.

Ở trong mắt của Giang Thần, hắn có thể nhìn thấu sở trường và khuyết điểm trong kiếm này của đối phương, nhưng chỉ có thể phòng ngự, chủ động xuất kiếm cũng không có cách nào thu hoạch được hiệu quả cả.

Nếu như vừa nãy ở trong cơn bão vạn kiếm, không có Lý trưởng lão mở miệng, một khi bị hắn tới gần thì nàng sẽ có thể bị chém giết. 

- Đè đánh ta từ đầu sao?

Bất đắc dĩ, Giang Thần thu hồi đao và kiếm, hai tay trống trơn đứng ở nơi đó.

- Ngươi muốn chết sao? 

Bành Lam mừng rỡ không thôi, công lực điên cuồng vận chuyển, ánh kiếm rất chói mắt.

- Luân Hồi kiếp!

Lực lượng thần long của Long Tượng công tầng thứ năm phối hợp với võ học thần long, ánh vàng trên hai tay phóng thích ra, hai tay dường như là cự long giận dữ. 

- Lôi hạch, lên!

Giơ cánh tay lên, đồng thời Giang Thần ngưng tụ ra lực lượng sấm gió, hai tay nhìn qua rất là đáng sợ.

Một quyền đánh vào trên mũi kiếm của Bành Lam, nàng thân là đệ tử Thông thiên cảnh ưu tú nhất của Vô Lượng Kiếm phái, nắm giữ bội kiếm cấp pháp bảo trực tiếp bị đánh bay đi. 

Quyền thứ hai đánh về phía thân thể Bành Lam, làm cho nàng có cảm giác như là mặt trời đánh về phía chính mình.

Như là bản năng, Bành Lam thúc giục lồng khí hộ thể của bản thân.

Là tấm chắn do kiếm cương ngưng tụ mà thành, trải rộng khắp từ trên xuống dưới toàn thân. 

Nhưng khi đối mặt với nắm đấm của Giang Thần lại không có tác dụng, trực tiếp bị đánh tan, cả người bị đánh tới tới mấy trăm thước trên không trung.

- Thật là bạo lực!

Người phía dưới thấy cảnh này cùng nhau cả kinh, không ngờ Giang Thần quăng kiếm lại kinh khủng như thế. 

Cho dù là trong chớp mắt, Bành Lam cũng không phải là đối thủ của hắn.

- Người có chiến hoàn màu vàng, cũng chỉ đến như thế mà thôi.

Giang Thần cười xì một tiếng, những người có chiến hoàn màu vàng này đều lợi hại hơn so với Ninh Hạo Thiên. Bởi vì khi chiến đấu với Ninh Hạo Thiên, hắn không cần phải vận dụng toàn lực. 

- Ta sẽ đưa ngươi quy thiên!

Ngẩng đầu mắt nhìn thân thể của Bành Lam còn không ổn định, Giang Thần lại ra tay, người như mũi tên nhọn bắn ra.

- Ngươi dám! 

Người của Vô Lượng Kiếm phái tức giận, đối với một môn phái, thứ quý giá nhất chính là nhân tài.

Lý trưởng lão và một đám trưởng lão đang muốn ra tay ngăn cản.

- Các ngươi không nên dùng vô liêm sỉ của chính mình để khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta! 

Mộc tướng quân tiến lên phía trước một bước, khí thế mạnh mẽ ngăn cản bọn họ, nói:

- Cho dù có đám nghịch tặc này ở đây, thế nhưng nếu như kiếm phái các ngươi dám ra tay, ta sẽ không tiếc mang ngọn lửa chiến tranh tới đây!

Nghe vậy, người Vô Lượng Kiếm phái nhìn về phía Nghịch Long quân. 

- Nếu như đại diện cho song phương chúng ta, dựa theo pháp điển của Thánh Võ viện, sẽ không thể xảy ra tử đấu ở đây.

Tướng lĩnh Nghịch Long quân cười lạnh một tiếng, đồng thời lại truyền thần thức nói cho người Vô Lượng Kiếm phái có thể ra tay.

- Vô liêm sỉ! 

Mộc tướng quân cũng không nhịn được nữa, mang theo phó tướng muốn ra tay.

- Tiến lên!

Tướng lĩnh Nghịch Long quân nổi giận gầm lên một tiếng, nói: 

- Các ngươi đã không tuân theo pháp điển, vậy thì đừng trách chúng ta vô tình!

- Các ngươi lạm dụng pháp điển, đây mới là sỉ nhục to lớn nhất đối với Thánh Võ viện!

Mộc tướng quân không hề bị lay động, vẫn có ý định ra tay như cũ. 

Tôn giả vừa động thủ đã dọa cho đám người ở quảng trường phát sợ, dạt chân ra muốn chạy.

Cũng còn may song phương đều có kiêng dè, cho nên cũng không dùng toàn lực.

Mọi người bắt đầu hiếu kỳ về Thánh Võ viện trong miệng bọn họ có lai lịch gì, vì sao lại có thể có lực hạn chế lớn như vậy. 

Không phải nói Thánh Viện trong cửu giới đã bị diệt trừ rồi sao? Thánh Võ viện sẽ có quan hệ gì với bọn họ?

- Người của Vô Lượng Kiếm phái thật là tàn nhẫn!

Có người quát to một tiếng, hóa ra là trưởng lão Vô Lượng Kiếm phái đã đi tới không trung, không chỉ có cứu Bành Lam mà còn muốn chém giết Giang Thần. 

- Ha ha, chết đi, chết đi cho ta!

Bành Lam đã bị thua thét to.

Giang Thần chết, chuyện nàng bị thua cũng sẽ không tồn tại. 

- Đã như thế thì...

Giang Thần liếc mắt nhìn vài tên trưởng lão Vô Lượng Kiếm phái ở phía dưới, lập tức ra hết lá bài tẩy.

- Luân Hồi Kiếp, bốn thức hợp nhất! 

- Thần lực, toàn mở!

Giang Thần phát động lực lượng có thể làm cho răng của Tôn giả rơi hết, trong nháy mắt đã đến trước mặt của Bành Lam.

- Không được! 

Chuyện này đã làm cho các trưởng lão kia bị dọa cho phát sợ.

Nhưng mà đã chậm, nắm đấm của Giang Thần đã vung ra.

Thân thể Bành Lam đang phải chịu đựng một luồng sức mạnh mà nàng không có cách nào chống lại được, trước ngực bị phá tan tạo thành một vết thương lớn như là quả dưa hấu. 

Coi như là Đại La thần tiên hạ phàm thì cũng không cứu được nàng.

- Chết rồi...

Đám người Phùng Vi nhìn thấy một màn không dám tin tưởng này, cả người ngây ngốc. 

Bành Anh càng là đặt mông ngồi dưới đất, gào khóc.