Thần Võ Chiến Vương

Chương 451




Ngoài ra, biểu hiện của Cao Hỏa Linh cũng làm cho hắn rất thoả mãn.

Chợt, Giang Thần đi xuống dưới vùng mỏ, gọi tất cả mọi người tới xếp hàng một loạt, sau đó giải hết xích sắt trên người bọn họ.

Mỗi người đều nói cám ơn với hắn, vô cùng cảm kích, đồng thời còn biểu đạt sự kính nể của mình.

Khi đến phiên một hán tử, hắn chấp vấn Giang Thần:

- Giang Thần sư huynh, có phải linh khí chứa đồ của Quỷ Thương đã bị ngươi đoạt được hay không?

- Hả?

Giang Thần đánh giá đối phương, đây là một người không có bất kỳ đặc điểm gì có thể hấp dẫn được hắn, hơn nữa ánh mắt giảo hoạt kia hắn cũng không thích.

- Giang Thần sư huynh, khi chúng ta bị Quỷ Thương bắt, chúng đã cướp đi tất cả những thứ mà chúng ta đoạt được ở trong này.

Nam tử này nói tới chỗ này, cười hì hì, lời sau cũng không nói rõ nữa.

Nhưng hắn đã nhắc nhở những người khác, tạo ra một trận xì xào bàn tán.

- Ngươi tên là gì?

Giang Thần hỏi.

- Hồi bẩm sư huynh, ta tên là Lý Hiểu Phi.

Nam tử này rất biết hạ thấp mình, thế nhưng trong ánh mắt lại không nhìn ra được bất kỳ kính ý gì cả.

Giang Thần liếc mắt nhìn những người khác, nói:

- Đồ của các ngươi, đương nhiên ta sẽ không chiếm dụng cho riêng bản thân mình.

Mọi người mừng rỡ không thôi, lập tức dùng lời êm tai nhất để tán thưởng Giang Thần.

- Vậy thì Giang Thần sư huynh, chúng ta bị vây ở vùng mỏ này đã hơn mười ngày, tất cả đều tốn thời gian khai thác khoáng thạch, liệu có thể...

Lý Hiểu Phi lần nữa mở miệng, vẫn a vẻ cẩn thận từng li từng tí một như cũ, lại nói ra lời mà người khác không dám nói.

- Ngươi còn muốn hi vọng Giang Thần chia đều toàn bộ tinh thạch hay sao?

Mắt phượng của Cao Hỏa Linh trừng lớn, khi tức giận nàng chẳng khác nào đóa hoa tươi nở rộ cả.

Lý Hiểu Phi nở nụ cười ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

- Đây không phải là chuyện nên làm sao?

Khi nói lời này, hắn cúi đầu, ánh mắt lơ lửng không cố định, khóe miệng mang theo một nụ cười.

Những người khác cũng rất là ních động, nếu như Lý Hiểu Phi không nhắc tới, bọn họ sẽ không dám suy nghĩ về phương diện này.

Thế nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, dường như thực sự nên là như vậy.

Mỗi một khối tinh thạch đều là thứ mà bọn họ nhọc nhằn khổ sở đào móc ra đó, không biết đã trúng bao nhiêu roi.

- Các ngươi!

Cao Hỏa Linh tức điên lên, nhìn phản ứng của những người này giống như Viêm Long tinh thạch vốn là thuộc về bọn họ vậy.

- Nếu như không phải Giang Thần cứu giúp, chúng ta rất có khả năng sẽ chết hết, mất đi tất cả, như vậy mà các ngươi còn muốn Viêm Long tinh thạch sao?

Cao Hỏa Linh nói.

- Cao tiểu thư, ngươi không thể bởi vì đứng ở bên cạnh Giang Thần mà nói chuyện giúp hắn được. Rõ ràng là hắn đến đây để báo thù riêng, vừa nãy Quỷ Thương dùng tính mạng của chúng ta để áp chế hắn, cũng không thấy hắn để ý tới chuyện này.

Sau khi Lý Hiểu Phi ra mặt, lại có người nói.

Hơn nữa một lời đã đánh trúng chỗ yếu, kéo theo không ít người tán thành.

- Nếu như Giang Thần thả Truy Tinh cung xuống thì hắn cũng sẽ chết, cũng không cứu được chúng ta, đây là thủ đoạn đùa bỡn tâm cơ của Quỷ Thương mà thôi!

Cao Hỏa Linh cả giận nói.

- Nhưng cuối cùng không phải hắn đã giết được Quỷ Thương sao? Cũng không thấy hắn dùng Truy Tinh cung mà.

Lý Hiểu Phi ra vẻ lầm bầm nói thầm một câu, nhưng âm thanh thì mỗi người đều có thể nghe thấy được.

- Quyết đấu sinh tử, Giang Thần có lựa chọn tốt hơn thì tại sao phải mạo hiểm cơ chứ? Kết quả không ngoài dự liệu, khi đó hắn không thể bảo đảm mình có thể chém giết được Quỷ Thương, đúng không?

Cao Hỏa Linh nói.

- Được rồi.

Giang Thần vẫn trầm mặc cười lắc lắc đầu, nhìn đám người Lý Hiểu Phi, nói:

- Ta còn mạnh hơn so với Quỷ Thương, lúc các ngươi đối mặt với hắn giống như giun dế, nhưng ở trước mặt ta lại dám giở trò quỷ. Xem ra thực sự không nên làm người tốt.

Lời của hắn làm cho một nhóm người cúi đầu, còn những người còn lại thì vẫn còn có tâm tham tài.

- Nhưng vấn đề là, ta đã trở thành người tốt trong mắt các ngươi từ khi nào vậy? Bởi vì ta mở xích sắt ra cho các ngươi sao?

Đột nhiên, nụ cười của Giang Thần trở nên lạnh lẽo bức người, ra tay không hề có điềm báo trước, một kiếm đã đâm vào khí hải của Lý Hiểu Phi.

Tức thì, Lý Hiểu Phi xụi lơ ngã xuống mặt đất, tiếng kêu rên liên tục vang lên, khí hải bị hủy, hơn hai mươi năm tu hành trôi theo nước chảy, hắn cũng không tiếp tục ẩn giấu nữa mà trên khuôn mặt tràn ngập vẻ oán độc.

Người chung quanh lùi lại, nhìn dáng vẻ của Lý Hiểu Phi, vẻ mặt trắng xám.

Giang Thần ở trên cao nhìn về phía Lý Hiểu Phi, Xích Tiêu kiếm chống vào gò má của hắn, nói:

- Ngươi có dị nghị gì nữa không?

Lý Hiểu Phi cắn chặt hàm răng, không nói gì.

- Giang Thần...

Có người đi ra khuyên bảo, nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị Giang Thần thúc giục xích sắt, lần nữa bay về phía bọn họ rồi trói bọn họ lại.

Nhưng không phải là tất cả mọi người, người vừa nãy vẫn giữ yên lặng, vẻ mặt xoắn xuýt thậm chí là xấu hổ thì vẫn còn có thể giữ được tự do.

Hóa ra Giang Thần vẫn đang quan sát.

- Từ hôm nay trở đi, các ngươi tiếp tục đào mỏ cho ta, mãi cho đến khi hành trình tiểu thế giới kết thúc mới thôi.

Giang Thần trầm giọng nói.

Tức thì, người được trợ giúp khổ không thể tả, chỉ cảm thấy nhân sinh lên voi xuống chó quá mức kích thích, trong lòng thầm chửi Lý Hiểu Phi ầm lên.

- Giang Thần sư huynh, là chúng ta không đúng, chúng ta bị ma quỷ ám ảnh.

- Đúng vậy, chúng ta hoàn toàn lơ là ân tình và sự trợ giúp của Giang Thần sư huynh, thật là đáng chết.

- Giang Thần sư huynh đại nhân đại lượng, không nên tính toán với chúng ta.

Những người này vội vã mở miệng, cũng không muốn tiếp tục chờ đợi, làm lao công ở trên khu mỏ này nữa.

- Ta còn chưa nói một câu nào mà, chỉ là một kiếm cộng thêm xích sắt mà các ngươi đã hoàn toàn tỉnh ngộ? Ha ha ha, thực sự là trào phúng, buồn cười.

Đương nhiên Giang Thần sẽ không để những người này đào mỏ, nhưng một ít giáo huấn thì lại là chuyện khó tránh khỏi.

- Giang Thần, ngươi đừng quên ngươi là người của Anh Hùng điện đó!

Có người còn không cam lòng, thả ra một lời hung ác.

- Ồ, người của Anh Hùng điện thì nên bị các ngươi tùy ý đòi hỏi đúng không? Khà khà, ta còn chưa nói sau khi tiểu thế giới kết thúc thì các ngươi còn sống hay là đã chết mà. Hoặc là ta sẽ làm giống như Quỷ Thương vậy, đưa các ngươi tới tây thiên vào ngày cuối cùng, được chứ?

Giang Thần nói.

Hắn vừa nói, đám người bị trói hoàn toàn biến sắc, lại chửi bới người vừa mới ra mặt dọa, sau đó có người quỳ xuống mặt đất, cầu khẩn Giang Thần.

- Đám nhu nhược, cút đi!

Giang Thần mất đi hứng thú, cong ngón tay búng một cái, xích sắt của tất cả mọi người tự động rơi xuống.

Lần này, bọn họ không dám đòi hỏi Viêm Long tinh thạch gì nữa mà nhanh chóng chạy trốn.

- Giang Thần sư huynh, đa tạ ngươi, chúng ta không giống như bọn họ.

- Đúng vậy.

Một phần ba người còn lại lần nữa dùng ngữ khí hổ thẹn nói tiếng cám ơn với Giang Thần.

- Người với người cũng không giống nhau, đừng để cho quần thể dẫn dắt suy nghĩ của các ngươi, ta sẽ không vì bọn họ mà có ý kiến đối với các ngươi, nếu như các ngươi đồng ý thì cứ ở lại đây đi, đồng thời khai thác vùng mỏ này với ta, ai đào được thì sẽ là của người đó.

Giang Thần như đã đổi một khuôn mặt khác, miệng nở nụ cười ấm áp như gió xuân.

Lý Hiểu Phi nằm trên đất không bay đi được cả kinh, lúc này hắn mới ý thức được vùng mỏ còn có một lượng lớn tinh thạch, tầm nhìn của hắn hạn hẹp đã tự đoạn tài lộ của mình!

- Phong cách hành sự của Giang Thần này thực sự là...

Cao Hỏa Linh làm người đứng xem nhìn thái độ đối xử của Giang Thần đối với mọi người, nàng rất ngạc nhiên, đặc biệt là thủ đoạn giáo huấn người khác cũng làm cho nàng nhìn nhìn mà than thở, khâm phục không thôi.

Không giống đệ tử Anh Hùng điện bị cứng nhắc giáo điều ràng buộc, cũng không phải là người Tà Vân điện không chuyện ác nào mà không làm.

Hắn có tiêu chuẩn và phong cách của chính mình, nếu như muốn hình dung, đó là cả người tràn ngập tà tính.

Đương nhiên, đây là hình dung theo nghĩa tốt.

Trong các nam sinh mà Cao Hỏa Linh gặp, nàng chưa từng gặp người nào giống như vậy.

Chỉ tiếc, hai người lại là người cùng một nhà.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Cao Hỏa Linh tức thì đỏ cả mặt, cũng còn may không có ai chú ý tới nàng.

Lý Hiểu Phi kia, bị giữ lại tự sinh tự diệt, kết cục không cần phải nói, sẽ rất là thê thảm.