Thần Võ Chiến Vương

Chương 422




- Thực sự là biết giả bộ, khiến cho người ta buồn nôn, ba đệ tử Anh Hùng điện chúng ta vừa nãy, đao kiếm không ra khỏi vỏ, lại quỳ trên mặt đất xin ngươi tha mà ngươi vẫn vô duyên vô cớ giết bọn họ đó thôi.

Giang Thần không chỉ không sợ hãi, trái lại phong mang trên người càng ngày càng ác liệt hơn nữa.

Úy Trì Thiên bị trực tiếp vạch trần có chút lúng túng, phải dùng nụ cười gằn để che dấu.

- Cẩn thận!

Hàn Ty Minh ở phía sau vội vàng nhắc nhở.

Chỉ thấy hai tay của Úy Trì Thiên mở ra, nước ở thác nước biến hóa, thanh thế rất hùng vĩ, nước cuồn cuộn.

Một giây sau, hai tay của Úy Trì Thiên hợp nhất, bàn tay phát ra tiếng vỗ tay lanh lảnh, sóng dữ mãnh liệt hóa thành hai con rồng nước bao phủ Giang Thần.

- Không được!

Hàn Ty Minh nhìn ra lực xung kích và lực sát thương của rồng nước cho nên lập tức biến sắc.

Chiêu đã thể hiện ra công lực thâm hậu, không phân cao thấp gì với hắn.

- Chuẩn bị sẵn sàng, nếu tình huống không ổn lập tức rời khỏi đây!

Hàn Ty Minh truyền âm phân phó.

Nhưng mà đám người Trình Thanh ý chí sa sút, vẻ mặt sợ hãi, đều bị thực lực mà Úy Trì Thiên biểu hiện ra doạ cho sợ hãi.

Rồng nước bay ngang qua bầu trời, cuồn cuộn, trên mặt nước tỏa ra một tầng ánh sáng màu bạc.

- Nhất kiếm phá vạn pháp!

Trước khi rồng nước nuốt hết mình, Giang Thần đã vung một kiếm ra, Xích Tiêu kiếm chém xuống vị trí giữa hai con rồng nước.

Ánh kiếm giống như cầu vồng như muốn phá hủy tất cả.

Khi phong mang hạ xuống, bọt nước bắn tứ tung, rồng phẫn nộ rít gào, năng lượng bắn tung toé tàn phá ở trên không trung.

Đám người Trình Thanh ở gần cảm thấy ngực khó chịu, sắc mặt tái nhợt.

Sau đó Hàn Ty Minh ra mệnh lệnh, cảm đám lùi lại một khoảng cách nữa.

- Thật mạnh.

Sau khi lùi tới bên ngoài phạm vi áp lực, Trình Thanh không khỏi bật thốt lên.

Nàng không chỉ nói Úy Trì Thiên, mà còn có Giang Thần nữa.

Giang Thần là mục tiêu chủ yếu, áp lực phải chịu không phải là thứ mà những người chịu ảnh hưởng lan tới như bọn họ có thể so sánh được.

Nhưng hắn vẫn sừng sững bất động, người và kiếm trong tay hình thành một hình tam giác, hình thành lá chắn.

- Thật sự có tài.

Úy Trì Thiên cũng rất bất ngờ, trước khi rồng nước sắp tản ra, hai chân hắn phát lực, nham thạch dưới chân bị phá nát thành tro, người giống như mũi tên nhọn vọt vào bên trong rồng nước.

Rồng nước bị một kiếm phá hỏng, nương theo hắn đến đã triệt để mất đi hình dạng, nhưng trái lại vẫn hình thành một mảnh Thủy vực ở trên không trung.

Bao phủ hắn và Giang Thần ở bên trong.

- Không được!

Hàn Ty Minh đã ý thức chuyện không ổn, rõ ràng Úy Trì Thiên này là Thủy tâm ý cảnh đại thành.

Ở trong thủy vực, Giang Thần hoàn toàn bị khắc chế.

Công lực của Giang Thần không chỉ phải ngăn cản nước, mà Úy Trì Thiên ở bên trong nước lại chẳng khác nào cá bơi lội cả.

Một quyền thủ thế chờ đợi được đánh ra, khi ra quyền, quyền kình và sóng nước dâng trào.

Giang Thần biết nếu cứ tiếp tục nữa sẽ gây bất lợi cho mình, Thiên Phượng chân huyết trong cơ thể sôi trào lên.

Ánh lửa vô cùng vô tận tuôn ra, nhanh chóng làm cho Thủy vực bốc hơi.

- Hắn lại nắm giữ Hỏa Tâm ý cảnh cao như thế sao?

Hàn Ty Minh rất bất ngờ, ở dưới quan sát của hắn, hắn biết thứ Giang Thần am hiểu chính là ý cảnh võ học hai loại phong, kim khác biệt.

Nhưng mà, hiện tại lại còn biểu hiện ra Hỏa Tâm ý cảnh, so với Kim Tâm ý cảnh còn cao hơn nữa.

- Có điều, rất không sáng suốt.

Thủy khắc hỏa, Giang Thần thông qua ngọn lửa hừng hực để làm cho Thủy vực bốc hơi, như vậy sẽ tiêu hao vô cùng lớn.

- Kinh nghiệm chiến đấu không đủ.

Hàn Ty Minh nghĩ vậy, dù sao Giang Thần vẫn còn trẻ, nếu như là hắn, hắn sẽ dùng ngọn lửa hừng hực để phá vòng vây đi ra ngoài.

- Cảnh giới của ngươi thấp hơn so với ta, công lực yếu hơn so với ta, nhưng mà ngươi còn ngu xuẩn hơn so với ta.

Úy Trì Thiên cũng phát hiện ra được điểm ấy, khóe miệng tạo thành một đường cong.

Truyền âm nói một câu, hắn vọt tới phạm vi mười trượng cạnh Giang Thần, hai quyền không ngừng bắn ra.

Theo quyền kình khủng bố của hắn, trong thủy vực hình thành một vòng xoáy, lấy Giang Thần làm trung tâm không ngừng lớn mạnh.

Lửa của Giang Thần bị dội tắt, lồng khí ngăn cách dòng nước chẳng khác nào vỏ trứng gà, bắt đầu vỡ tan từng tia một.

- Thấy không, thủy khắc hỏa, ta chỉ cần nhẹ nhàng phát lực thì ngươi đã không xong rồi.

Úy Trì Hoành như đã thấy kết cục thê thảm của Giang Thần vậy.

- Thủy khắc hỏa, như vậy, cái gì khắc thủy đây?

Giang Thần hỏi ngược lại một câu, vẻ mặt không giống như là đại họa lâm đầu vậy.

Khi Úy Trì Thiên đang kỳ quái, Giang Thần đột nhiên triệt đi cái lồng khí, tức thì dòng nước nuốt chửng hắn, lực lượng cắn giết như muốn muốn xé rách thân thể của hắn.

- Lôi Đình thần giáp! Lôi hạch toàn mở!

Giang Thần quát một tiếng, trong cơ thể phóng ra tia sáng chói mắt, từng tia lôi điện thô to giống như mãng xà lóng lánh xuất hiện ở trong thủy vực.

- Không tốt...

Úy Trì Thiên hoàn toàn biến sắc, muốn lùi về sau, kết quả thân thể không bị khống chế, tiếp theo bắt đầu kịch liệt co giật.

- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất!

Ánh mắt của Giang Thần ngưng lại, sử dụng sát chiêu.

Cho dù là ở bên trong nước, thế nhưng tốc độ của vẫn không giảm như cũ, thế đi rất vội vã.

Chỉ là lần này đã để lại vết kiếm ở bên trong nước, không giống tình huống lúc trước, con mắt của người khác cũng không theo kịp thì đã kết thúc rồi.

Thế nhưng, cũng chỉ có cảnh giới như Hàn Ty Minh mới có thể thấy được vết kiếm rõ ràng mà thôi.

Những người khác chỉ có thể nhìn thấy sóng nước cuồn cuộn kịch liệt mà thôi.

- Quỷ Thần giáp!

Sau khi trúng mấy kiếm, Úy Trì Thiên miễn cưỡng phản ứng lại, sử dụng tới bản lĩnh gốc của Úy Trì gia.

Đồng thời hắn hơi suy nghĩ, nếu như tất cả nước ào ào ào hạ xuống.

- Làm sao? Sợ sao?

Đối mặt với Quỷ Thần giáp, Giang Thần bỏ dở kiếm chiêu của mình, đùa cợt nói.

Tóc của hai người đều bị ướt nhẹp, nhưng Úy Trì Thiên có vẻ càng chật vật hơn nữa, sắc mặt tái nhợt, máu tươi từ bên trong Quỷ Thần giáp chảy ra.

- Thực lực của ngươi... Sao lại tăng lên nhanh như vậy chứ?

Úy Trì Thiên bắt đầu kéo dài thời gian, khi đưa ra câu hỏi, hắn cho mình ăn vào linh đan khôi phục.

Vấn đề của hắn, cũng là vấn đề mà đám người Hàn Ty Minh muốn hỏi.

Vừa nãy, thực lực Giang Thần biểu hiện ra hầu như đã có thể trùng kích năm mươi người đứng đầu Thăng Long bảng hạng nhất rồi!

Điều này làm cho gò má của Trình Thanh và mấy người luôn châm chọc hắn dọc đường cảm thấy đau rát, giống như bị người ta bạt tai vậy.

- Là ngươi quá yếu.

Giang Thần cũng ăn vào một lượng lớn linh đan khôi phục, chiến đấu ở bên trong bí tàng rất mất công sức.

Có điều hắn cũng hiểu rõ tại sao nói cảnh giới là tiêu chuẩn tham khảo lớn nhất để cân nhắc lực lượng của một người.

Bởi vì lực lượng cảnh giới là tất cả bản nguyên, bất kể là thần lực, Long lực, lực lượng phượng huyết, tất cả đều không thể rời bỏ bản thân được.

Cảnh giới tăng lên, làm cho lúc chiến đấu hắn và Úy Trì Thiên rất thuận buồm xuôi gió.

- Độ cứng rắn của Quỷ Thần giáp móc nối với thực lực của bản thân, đừng tưởng rằng ngươi có thể phá tan được giáp của Úy Trì Hoành là đã cho rằng mình chắc thắng.

- Lại đừng tưởng rằng ta sẽ giống như Úy Trì Hoành, ngay cả góc áo ngươi cũng không sờ tới.

Úy Trì Thiên không chịu thua, sát ý vẫn mãnh liệt như cũ, vừa rồi hắn mới chỉ ăn chút thiệt thòi từ lôi điện mà thôi.

Quỷ Thần giáp của hắn có thể làm cho hắn hoàn toàn nắm chắc chém giết Giang Thần.

- Giang Thần, hắn đã sử dụng tới Quỷ Thần giáp, đã thua rồi, chúng ta liên thủ đi.

Hàn Ty Minh đề nghị.

- Thua? Ta mà thua sao? Đừng có nói đùa như thế!

Úy Trì Thiên không ủng hộ cách nói này.

- Đa tạ ý tốt của ngươi, có điều ta có thể phá tan được Quỷ Thần giáp của hắn.

Giang Thần khéo léo từ chối Hàn Ty Minh mà thu Xích Tiêu kiếm vào trong vỏ.

- Ngươi muốn phá tan Quỷ Thần giáp của ta? Ngươi định phá thế nào đây?

Úy Trì Thiên như nghe được chuyện cười lớn, tiếng cười tràn ngập vẻ trào phúng.

- Rất đơn giản.

Giang Thần nở nụ cười thần bí, lấy ra một cây cung.

- Pháp khí?

Thấy được vật này, con ngươi của Úy Trì Thiên đột nhiên co rụt lại, thân thể run rẩy một hồi.

- Truy Tinh Cung? Sao lại xuất hiện ở trên tay hắn chứ?

Mấy người Hàn Ty Minh cũng không nghĩ tới cái cung này lại ở trong tay của Giang Thần.