Thần Võ Chiến Vương

Chương 412




- Thú vị, như vậy tốt nhất ngươi không nên làm cho ta thất vọng.

Lãnh Xuy Huyết thấy hắn không có vẻ gì là sợ, phần bất mãn trong lòng càng ngày càng mãnh liệt hơn nữa.

Ở bên ngoài thì hắn đang cười lạnh, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong rất lớn, ánh mắt lạnh lẽo. 

Trước khi động thủ, hắn ném một cái pháo hoa ra ở ngay trước mặt của Giang Thần, pháo hoa chói mắt ở ban ngày cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

- Không cần sốt sắng, không phải là ta gọi người đến vây giết ngươi.

Lãnh Xuy Huyết nói. 

- Thật sao? Ta còn đang chờ mong có thể chém giết được thêm mấy người của Tà Vân điện đây này.

Giang Thần ra vẻ tiếc nuối nhìn hắn.

Lãnh Xuy Huyết hừ lạnh một tiếng, cũng không tranh đấu miệng lưỡi với hắn. 

Cũng không lâu sau, bốn phía có bóng người xuất hiện, đều là người bị pháo hoa hấp dẫn đến, cho rằng nơi này có bảo vật.

Kết quả nhìn thấy Giang Thần và Lãnh Xuy Huyết đang giương cung bạt kiếm, sau khi yên tĩnh một lát, tất cả phát ra tiếng xôn xao.

Anh Hùng điện và Tà Vân điện là đối thủ một mất một còn, đệ tử song phương chạm mặt, không cần bất kỳ lý do gì cũng đã có thể chém giết lẫn nhau. 

- Ngươi đang vì tìm khán giả cho mình sao?

Giang Thần hiếu kỳ nói.

- Không phải vậy thì sao nào? Chỉ có giết chết ngươi thì mới có thể làm cho đám gia hỏa vô tri kia trong Long vực câm miệng. 

Sát ý trong mắt của Lãnh Xuy Huyết càng ngày càng đậm, một thanh linh kiếm xuất hiện ở trên tay hắn.

- Ta hiểu rồi, ngươi đang bất mãn người khác nói thực lực Liễu Sát Dương ẩn giấu cao hơn ngươi, nên ngươi muốn giết ta để chứng minh đúng không?

Sau khi Giang Thần biết rõ điểm ấy, rất bất đắc dĩ lắc đầu, nói: 

- Ngươi cũng thật là ấu trĩ, quá nực cười.

- Đi chết đi!

Lãnh Xuy Huyết bị hắn chê cười như vậy không thể nhịn được nữa, lợi kiếm ra khỏi vỏ, thế đi rất vội vã. 

- Hừm, kiếm thuật so với Liễu Sát Dương chỉ có thể ra ám chiêu quả thực cao hơn rất nhiều.

Giang Thần không quan tâm mà chỉ đứng ở đó, lại còn bình luận một câu, như đại sư đối mặt với học đồ vậy.

- Ma Long cửu biến! 

Lãnh Xuy Huyết hét lớn một tiếng, linh kiếm tỏa ra khí mang hai màu đen đỏ, ngưng kết thành một đầu cự long.

- Không sai, sự sắc bén của mũi kiếm thông qua công lực hùng hậu mà lan tràn, lan đến phạm vi rất rộng, lực sát thương thì lại chỉ có một chút mà thôi.

Ma Long đã đến trước người, Giang Thần vẫn không xuất kiếm. 

Đám người bị hấp dẫn mà đến không tìm được manh mối, nguyên nhân của trận chiến đấu không rõ nguyên do này tạm thời không nói tới, có một trận náo nhiệt để nhìn cũng là không tệ.

Thế nhưng biểu hiện của Giang Thần này lại quá ngông cuồng.

Cảnh giới thua thiệt hơn người khác, hắn chỉ có thể thông qua võ học để thủ thắng mà lại tùy ý để kiếm thế của người khác bao phủ, rơi vào trong thế yếu, đây là tự tìm đau khổ. 

- Chết đi, chết đi!

Lãnh Xuy Huyết mặc kệ nhiều như vậy, nhìn thấy Giang Thần không thể tránh khỏi, hắn cũng không giữ lại một chút thực lực nào nữa.

Tất cả công lực được phóng thích ra, thanh thế của Ma Long lớn hơn gấp mấy lần, Giang Thần trở thành một điểm đen nho nhỏ. 

Ma Long quay về phía Giang Thần rồi lao xuống, miệng mở ra, mỗi một cái răng đều cực kỳ sắc bén.

- Đáng tiếc, hỏa hầu còn chưa đủ.

Cho đến lúc này Giang Thần mới rút Xích Tiêu kiếm ra, trong nháy mắt, kiếm khí xông lên trên chín tầng mây, người đối mặt với Ma Long, tự có một luồng khí thế sừng sững bất động. 

- Một kiếm, phá.

Giang Thần không sử dụng kiếm chiêu, chỉ là tiến vào Thiên võ ý cảnh, sau đó lại vận dụng sức mạnh kiếm đạo mà thôi.

Lãnh Xuy Huyết lập tức cảm giác được bên trong kiếm pháp của Giang Thần có chỗ không giống bình thường, đợi đến khi xác định mình không nhìn nhầm, hắn hoàn toàn biến sắc. 

Thân thể của Ma Long dừng lại một chút, hoàn toàn bất động, sau đó bắt đầu đổ nát từ đầu rồng.

Một giây sau, Ma Long hóa thành khí thể năng lượng tiêu tan ở trong trời đất.

Lãnh Xuy Huyết phun ra một ngụm máu lớn, mặt như tờ giấy vàng, kiếm trong tay vô lực buông xuống. 

- Trận chiến này căn bản không cùng một cấp bậc.

Người vây xem giờ mới hiểu được nguyên nhân Giang Thần hờ hững.

Điều buồn cười chính là, không khó để nhìn ra được tất cả những thứ này đều là do Lãnh Xuy Huyết gây ra, kết quả chính hắn lại rơi vào kết cục như vậy. 

- Không nên như vậy.

Lãnh Xuy Huyết không cam lòng nói.

- Liễu Sát Dương kia so chiêu với ta không bao lâu đã chạy trối chết, mà sau đó, kiếm thuật của ta lại có tinh tiến, hiện tại ngươi đã biết hành vi của mình ngu xuẩn bao nhiêu chưa? 

Giang Thần cười lạnh nói.

Lãnh Xuy Huyết cắn chặt răng, không nói ra được một câu.

Đột nhiên, Giang Thần vọt tới trước người hắn, nắm lấy bờ vai của hắn rồi rời khỏi đây. 

Lãnh Xuy Huyết nhận mệnh nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong, nhưng Giang Thần lại không hề động thủ giết hắn.

Khi mang hắn tới chốn không người, Giang Thần nói:

- Ngươi còn có một lần cơ hội sống sót. 

Con ngươi của Lãnh Xuy Huyết chuyển động, nói:

- Ngươi muốn biết cái gì?

- Bí tàng là do người của Tà Vân điện các ngươi mở ra đúng chứ? 

Lãnh Xuy Huyết sửng sốt một chút, tự giễu nói:

- Ngươi cảm thấy coi như là vậy thì chuyện lớn như vậy, ta có thể biết được sao?

- Như vậy ai biết được chứ? 

Giang Thần đã nghe ra đầu mối, không chút biến sắc hỏi.

Lãnh Xuy Huyết ý thức được mình đã nói lỡ miệng, cho nên mới liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Tô Hình, Tô Hình biết. 

Nghe vậy, Giang Thần cũng không nói cái gì cả, hắn dùng một kiếm đâm thủng bàn tay của đối phương, đóng đối phương ở trên mặt đất.

Lãnh Xuy Huyết một mặt kêu thảm thiết, một bên chửi ầm lên.

- Không cần phải đùa nghịch khôn vặt, bởi vì sự ngu xuẩn của ngươi đã làm cho ta cười. 

Giang Thần nói.

Lãnh Xuy Huyết hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên hắn phát hiện ra Giang Thần không giống với các đệ tử Anh Hùng điện khác.

- Vậy ngươi biết mục đích chủ yếu của Anh Hùng điện là cái gì không? Đồng thời lại nói cho các ngươi biết bao nhiêu về bí tàng nữa? 

Lãnh Xuy Huyết hỏi ngược lại.

Giang Thần nhíu nhíu mày, Anh Hùng điện chỉ nói với đệ tử là cẩn thận kẻ địch, trợ giúp đội hữu, thu thập bảo vật.

Thế nhưng, nhất định có nhắn nhủ khác đối với các đệ tử truyền thừa như Lệ Nam Tinh. 

- Hai chúng ta còn không đạt đến được cấp bậc như vậy, ngươi không biết, ta cũng không biết.

Lãnh Xuy Huyết lại nói.

- Nếu như ngươi không biết, như vậy ta giữ ngươi làm gì nữa chứ? 

Giang Thần nheo mắt lại, nhấc Xích Tiêu kiếm lên, đang muốn vung xuống bên dưới.

- Chậm đã!

Lãnh Xuy Huyết sợ đến mức không ngừng lùi lại, bây giờ hắn đã rất hối hận khi tìm đến Giang Thần gây phiền phức. 

- Nói ra tất cả chuyện mà ngươi biết được, không nên khiêu chiến sự kiên trì của ta.

Giang Thần nói.

- Được! Bí tàng là thứ mà Tà Vân điện muốn mở ra, nhưng chuyện như vậy ở Tà Vân điện cũng là hiểu ý ngầm, các cao tầng không có thừa nhận. 

Lãnh Xuy Huyết nói.

- Không thừa nhận, vậy tại sao ngữ khí của ngươi lại chắc chắc như vậy chứ?

Lãnh Xuy Huyết bĩu môi, nói: 

- Cũng như các ngươi biết rồi đó, Tà Vân điện là do tàn dư của hoàng thất Thần Long hoàng triều sáng lập ra, đương nhiên Thần Long bí tàng chỉ có người của hoàng thất mới biết được.

- Vậy tại sao lúc này mới động thủ?

- Trong bí tàng Tôn giả không tiến vào được, vì lẽ đó thời cơ không thuần thục, mãi đến hiện tại, thực lực của đám người Tô Hình đã trở thành số một trong các Thông thiên cảnh thì mới phát động. 

Lần này Lãnh Xuy Huyết rất thẳng thắn, nói:

- Lần này chúng ta không chỉ muốn có được bảo vật mà còn phải diệt sạch đệ tử truyền thừa của Anh Hùng điện các ngươi, đương nhiên, ngươi không được tính là đệ tử truyền thừa, không ở bên trong phạm vi này.

Nghe thấy mình không đủ tư cách, Giang Thần có chút khó chịu không tên. 

Giang Thần nói:

- Ngươi đã nói né trọng điểm rồi, chuyện ta để ý không phải là ai giết ai, thứ ta muốn biết là rốt cuộc bảo vật bên trong bí tàng này ở đâu.

- Ta biết một chỗ, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết, sát khí trên người của ngươi so với người Tà Vân điện còn còn đáng sợ hơn. 

Lãnh Xuy Huyết đứng dậy, nói:

- Ta sẽ dẫn ngươi đi, như vậy ta mới yên tâm.

Giang Thần trầm ngâm một lúc, biết nhất định hắn lại muốn giở trò. 

- Vậy còn chờ gì nữa? Dẫn đường.

Có điều, Giang Thần có lòng tin mình có thể chơi đùa chết hắn.

Sau khi Lãnh Xuy Huyết băng bó vết thương cũng không nói một lời mà đi ở phía trước.