Thần Võ Chiến Vương

Chương 387




- Ngươi nói, ngươi đã giết chết một người trên Trừ Ma bảng sao?

Có vị trưởng lão đã kịp phản ứng lại trước, trong mắt để lộ ra vẻ chờ đợi.

- Không sai.

- Có thật không? Ngươi nói xem là ai xem!

Mặc Kiếm Phi nói, nghe ngữ khí của hắn, dường như không tin tưởng lời nói của Giang Thần.

- Là Liễu Sát Dương.

Ứng Vô Song trả lời giúp Giang Thần, đến lúc này, nàng đã khẳng định Giang Thần không nói láo.

Chỉ có điều, nàng nói vậy làm cho vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều rất quái dị.

Mấy Phó minh chủ của Kiếm Minh không để ý tới đau đớn mà ầm ĩ cười to.

- Ngày hôm trước Liễu Sát Dương mới giết Đoàn Vô Hối ở Phong Nguyệt thành, hơn nữa thực lực của hắn hơn xa vị trí thứ mười trên Trừ Ma bảng đó!

Giữa hai lông mày của Mặc Kiếm Phi tràn ngập vẻ đắc ý, như là mới vạch trần được lời nói dối của Giang Thần vậy.

Giang Thần vừa trở về ngày hôm nay, còn không biết tin tức của Thánh thành nhật báo là chuyện rất bình thường.

Nhưng bởi vậy mà biên ra lời nói dối thì lại có vẻ có trăm ngàn chỗ hở.

Nếu như là thật, trừ phi ngày hôm qua Giang Thần giết Liễu Sát Dương xong rồi lập tức chạy về từ Phong Nguyệt thành thì mới có khả năng.

Quan trọng nhất không nói tới việc thực lực chênh lệch, nếu như hắn ta chém giết Liễu Sát Dương thật, như vậy cũng phải trải qua một trận ác chiến mới đúng.

Nhìn dáng vẻ của Giang Thần, lại hoàn toàn không giống.

- Ẩn giấu tu vi thì sao chứ?

Giang Thần buồn cười nói.

- Còn mạnh miệng đúng không, tốt, vậy ta hỏi ngươi có cái gì làm bằng chứng không? Cũng không thể nói ngươi giết người xong thì trực tiếp chạy về được.

Con ngươi đen kịt của Mặc Kiếm Phi dõi theo hắn không tha, tự mỉm cười nói.

Giang Thần không nói nhiều, lấy ra quyển sách ghi chép lại hình ảnh, chiếu lại cảnh tượng Liễu Sát Dương chết ở trên sân.

Ở Anh Hùng điện, ngoài danh chữ nổi ở Trừ Ma bảng ra còn có tướng mạo cùng với dáng người giống người thật như đúc.

Vì vậy, người ở chỗ này lập tức nhận ra đây chính là Liễu Sát Dương.

Xem dáng vẻ ở bên trong sách, đã chết không thể chết lại được nữa.

- Có lẽ nào?

Mặc Kiếm Phi và Giang Thần đã động thủ một lần, cũng là mấy tháng trước, nếu như thật sự đạt đến thực lực có thể chém giết được Liễu Sát Dương, như vậy tốc độ trưởng thành này cũng quá kinh người.

Hơn nữa, ngày hôm nay Liễu Sát Dương còn bộc lộ ra thực lực ẩn giấu, đương nhiên muốn giết hắn sẽ phải toàn lực ứng phó, kết quả vẫn không có gì thay đổi cả.

- Ngươi không thể có được thực lực như vậy, nhất định là ngươi theo đuôi Liễu Sát Dương, sau khi người khác giết chết hắn thì lại lén lút chạy đi ghi lại hình ảnh, nói là ngươi giết, thật là vô liêm sỉ!

Mặc Kiếm Phi tìm một giải thích hợp lý mà hắn có thể tiếp thu được.

- Ngớ ngẩn.

Giang Thần không nhịn được mắng một tiếng, nói:

- Ta giết hắn ở Phong Nguyệt thành, nhanh nhất tối hôm nay sẽ có tin tức truyền đến, nhưng mà kỳ hạn nhiệm vụ của ta còn những chín ngày, ngươi vẫn chưa rõ sao?

Lời nói của hắn đã nhắc nhở mọi người, nghi hoặc này của Mặc Kiếm Phi không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.

- Mặt khác, ngươi đừng ra vẻ bị hạn chế, không cam lòng không thể động thủ với ta đi, một tháng sau, ta sẽ tìm đến ngươi, khi đó ngươi cũng không nên trốn.

Giang Thần lại nói.

- Thực sự là chuyện cười, vừa vặn! Lúc ấy ta cũng muốn lấy lại công đạo thay cho người của ta.

Lúc này Mặc Kiếm Phi cũng hi vọng có bậc thang để đi xuống, đánh lại đánh không được, nói lại không còn gì để nói, sau khi để lại lời này, hắn mang theo năm Phó minh chủ rời đi.

Người chung quanh cũng tản đi rất nhanh.

Chỉ là mấy vị trưởng lão kia lại cầm quyển sách ghi chép lại hình ảnh của Giang Thần, vội vàng bay đi về nơi sâu xa trong Anh Hùng điện.

- Giang Thần, ngươi thực sự muốn khiêu chiến Mặc Kiếm Phi sao?

Mọi người đi rồi Ứng Vô Song mới hiếu kỳ nói.

- Sao? Đến bây giờ vẫn không có tự tin về ta sao?

Giang Thần hỏi.

- Cũng không phải, nhưng Mặc Kiếm Phi không phải là nhân vật phổ thông, tuy rằng ngươi đã đánh bại được năm Phó minh chủ, nhưng năm người kia lại không cùng một đẳng cấp với Mặc Kiếm Phi.

- Không cùng một đẳng cấp? Kém rất xa sao?

Giang Thần hiếu kỳ nói.

- Hừm, người cùng một cấp độ sẽ không can tâm làm thủ hạ, dưới tình huống như vậy sẽ liên thủ tạo ra công đoàn hoặc là liên minh.

Ứng Vô Song cũng không biết được thực lực của Mặc Kiếm Phi, đột nhiên linh cơ khẽ động, nàng mới đưa ra lời giải thích này.

- Năm người Lý Thiên Nhận đứng trên Thăng long bảng hạng hai, Mặc Kiếm Phi là người đứng thứ bảy mươi tư trên bảng hạng nhất.

- Liễu Sát Dương ẩn giấu thực lực cũng đã xếp hạng thứ chín mươi, thế nhưng coi như là toàn bộ thực lực của hắn, có lẽ cũng không cao bằng Mặc Kiếm Phi.

Ứng Vô Song nhìn thấy vẻ mặt của Giang Thần như là mới tỉnh ngộ, nàng mỉm cười.

Hết cách rồi, nhân tố quyết định thực lực quá nhiều, tầm quan trọng của bảng xếp hạng đã không thể thay thế được nữa.

Cũng chính là như vậy cho nên mọi người mới nóng lòng đối với xếp hạng trên bảng.

- Như vậy, nếu như ta đạt tới cấp bậc kia của Mặc Kiếm Phi thì có thể thành lập liên minh sao?

Giang Thần bỗng nhiên nói.

Ứng Vô Song không nghĩ tới chuyện trọng điểm mà hắn quan tâm lại là cái này. Vừa bất ngờ, đồng thời lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn chính là người như vậy.

- Hừm, chỉ cần ngươi xông vào mười vị trí đầu ở Chiến lực bảng là được.

- Vượt thế nào? Khiêu chiến với người khác sao?

- Không cần, truyền sức mạnh của ngươi vào bên trong lệnh bài thì sẽ ra kết quả, chỉ cần là sức mạnh thuộc về chính ngươi, như vậy nó sẽ được thống kê thành sức chiến đấu.

Ứng Vô Song kiên trì giải thích cho hắn, nói.

- Võ học cũng có thể đúng không?

- Hừm, có thể.

Giang Thần có chút giật mình nho nhỏ, hắn rất muốn đập lệnh bài ra, nhìn xem thiết kế bên trong là như thế nào.

...

Tin tức so với dự liệu của Giang Thần còn nhanh hơn, trưởng lão cầm quyển sách ghi chép lại hình ảnh rời đi không tới nửa canh giờ thì ở trên mặt tảng đá bóng trong Anh Hùng điện đã xuất hiện một tin tức.

- Liễu Sát Dương, đứng thứ mười Trừ Ma bảng, đã đền tội ở Phong Nguyệt thành, Giang Thần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Một câu nói, ý tứ rất thẳng thắn, làm cho rất nhiều người nửa tin nửa ngờ triệt để sôi trào!

Thật, không ngờ lại là thật!

Giang Thần không nói láo, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ trong mấy ngày cuối cùng, đồng thời người hắn chọn chính là Liễu Sát Dương rất đặc thù hiện tại.

Ngày thứ hai, Thánh thành nhật báo cũng đưa tin chuyện này, đồng thời còn là đầu đề, nội dung càng tỉ mỉ hơn nữa.

Thông qua người đứng xem trong Phong Nguyệt thành thuật lại, mọi người đã biết rõ thực lực mà Giang Thần biểu hiện ra trong trận chiến đó có bao nhiêu đáng sợ.

Điều này cũng làm cho một bộ phận người oán than Anh Hùng điện, cho rằng là Anh Hùng điện ra tay hỗ trợ, giúp Giang Thần làm cho mọi người câm miệng lại.

Lần này, mọi người cũng không xa lạ đối với cái tên Giang Thần nữa.

Không cần nói hai chữ Giang Thần đánh bại Cao Thiên Ca ở trong tỷ thí Thánh Viện.

Ấn tượng đầu tiên về hắn là thực lực chém giết Liễu Sát Dương, cùng với tài hoa biểu hiện ra cùng với số tuổi ít ỏi của hắn.

Đồng thời, cũng không chút nghi ngờ nào cả, hắn đã đứng vào trong Thăng long bảng hạng nhất, thay thế thứ tự thứ chín mươi tám của Liễu Sát Dương.

Nhưng mọi người đều biết, hoàn toàn còn xa không chỉ có như thế.

Ở Anh Hùng điện, mọi người bắt đầu chờ mong quyết đấu của Giang Thần và Mặc Kiếm Phi.

Không thể không thừa nhận, ngay khi Giang Thần vừa nói ra chuyện này, đại đa số người đều không thể nào tin được.

Hiện tại bọn họ đã biết Giang Thần cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, trận chiến đấu này, tuyệt đối đáng xem.

Giang Thần cũng đang chuẩn bị, ánh mắt của hắn không chỉ riêng gì Mặc Kiếm Phi, mà hắn muốn trở thành người đứng đầu Thăng long bảng.

Nếu như ngay cả chuyện này cũng không làm được thì đừng nói tới việc đi lấy sư tỷ.

Sở dĩ hắn cần thời gian một tháng là dùng để tu luyện Long Tượng công và đào móc thần hiệu của phượng huyết.

Chờ đến khi long phượng đầy đủ hết, kỳ mạch cộng thêm Thần mạch, thu thập một Mặc Kiếm Phi hoàn toàn là điều chắc chắn.

Chỉ có điều Long Tượng công và phượng huyết đều không phải là tồn tại đơn giản, thời gian một tháng đã muốn tinh thông hai hạng mục hầu như là chuyện không thể.