Thần Võ Chiến Vương

Chương 385




Giang Thần tạo ra được linh khí tu hành, có hiệu quả rất lớn. Không chỉ ở trong Anh Hùng điện được các đệ tử điên cuồng đăng ký mà còn có người ngoài cuồn cuộn không ngừng đến đây để thử nghiệm, các thế lực lớn cũng ra giá cao muốn thu mua.

Đệ tử của Anh Hùng điện có thể sử dụng miễn phí, chỉ có Kiếm Minh là không thể.

Trong nửa tháng vừa rồi, Kiếm Minh tan tành, đại đa số người đều lựa chọn thoát khỏi Kiếm Minh.

Hết cách rồi, bọn họ không thể trơ mắt nhìn người khác thông qua phương pháp tu luyện càng tốt hơn mà bị bỏ lại phía sau, lạc hậu hơn người khác được.

Bây giờ Kiếm Minh chỉ còn lại thành viên quan trọng lúc trước mà thôi.

Sở dĩ những người này còn không rời đi là bởi vì không nỡ lòng nào bỏ đi.

Trước đây Kiếm Minh phong quang vô hạn, những người như bọn họ càng nhất hô bá ứng, được hưởng thụ các loại đặc quyền.

Đột nhiên, tất cả những thứ này biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, không ai để ý đến bọn họ nữa. Sức chiến đấu của Kiếm Minh giảm mạnh, tất cả đãi ngộ mà bọn họ được hưởng thụ biến mất.

Vì vậy, những thành viên quan trọng này tức giận không thôi, trong lòng rất oán hận Giang Thần.

Hiện giờ thứ bọn hắn muốn làm chính là tái hiện vinh quang của Kiếm Minh, để Giang Thần thỏa hiệp, đồng ý để người của Kiếm Minh cũng được hưởng thụ đãi ngộ tương đồng với những đệ tử khác.

Còn nói tới việc làm sao để làm được chuyện này, bọn họ định dùng phương pháp trực tiếp nhất.

- Giang Thần, đi ra đây!

Người đến có năm người, đều là Phó minh chủ của Kiếm Minh.

Từng người đến cũng không khách khí, giống như Giang Thần không ra ngoài thì sẽ gặp đại họa lâm đầu.

Giang Thần và Ứng Vô Song đi tới ngoài cửa, tùy ý đánh giá năm người này một chút, trong đó không có Mặc Kiếm Phi.

- Giang Thần, vì sao ngươi lại nhằm vào Kiếm Minh, là bởi vì ngươi xem thường chúng ta sao?

- Ta khuyên ngươi lập tức đi tìm trưởng lão, huỷ bỏ hạn chế của ngươi đối với Kiếm Minh.

- Nếu không, ngươi sẽ biết cảm giác nửa bước khó ở trong Long vực là như thế nào.

- Không sai, ngươi không thể vĩnh viễn làm rùa rụt cổ ở trong Anh Hùng điện được. Một khi đi ra khỏi Thánh thành thì sẽ chính là một phiến trời đất khác, ngươi đắc tội với chúng ta sẽ không có kết quả gì tốt cả!

Mỗi người nói một câu, chỉ có người đứng ở chính giữa là không mở miệng.

Trong lòng Ứng Vô Song thở dài một hơi, những người này thực sự là không hiểu rõ tính nết của Giang Thần chút nào.

Nếu như đến nhận sai và cầu khẩn, như vậy cũng không phải là không có hi vọng.

Kêu gào không coi ai ra gì giống như vậy, không thể nghi ngờ là tự tìm đau khổ.

- Người của Kiếm Minh các ngươi đúng là biết ăn nói.

Giang Thần nói.

- Đáng ghét!

Bốn người nói chuyện giận dữ, bước lên phía trước, muốn cho Giang Thần một trận giáo huấn.

- Chậm đã.

Người vẫn không nói chuyện gọi bọn họ lại, nhìn ngữ khí của hắn và phản ứng của bốn người khác, rõ ràng là lấy hắn đứng đầu.

Giang Thần nhìn sang, đối phương cũng vừa vặn nhìn về phía hắn, ánh mắt lợi hại giao chiến ở trong không khí.

- Chúng ta vì giải quyết vấn đề mà đến, mặc kệ trước đó có chỗ nào đắc tội, kính xin ngươi không nên đối nghịch với Kiếm Minh, chuyện này đối với song phương đều có lợi.

So với những người khác hắn ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng đây chỉ là tương đối mà thôi, bên trong khách khí vẫn mang theo vẻ áp bức như cũ.

- Nếu như ta nói không thì sao?

Giang Thần hỏi.

- Như vậy, ngươi sẽ triệt để đối địch với Kiếm Minh, ngươi không cho Kiếm Minh dễ chịu thì Kiếm Minh cũng sẽ không để cho ngươi dễ chịu. Ở Long vực nếu muốn yên ổn, không chỉ được trưởng lão coi trọng mà chuyện giao thiệp cũng rất là quan trọng.

Hắn nói.

- Sao Minh chủ của các ngươi không tự mình đến?

Giang Thần lại hỏi.

- Ngươi đã quá để mắt tới ngươi rồi, còn muốn Minh chủ của chúng ta tự mình tới gặp ngươi!

- Buồn cười, gia hỏa bi ai, ỷ vào một ít đồ rách nát mà đã nghĩ đứng ngang hàng với Minh chủ chúng ta.

- Ngươi ngay cả tư cách xách giày cho Minh chủ chúng ta cũng không có.

Bốn vị Phó minh chủ khác thì lại bắt đầu chê cười, lời nói cố gắng hạ thấp đi Giang Thần.

- Thật sao? Hắn không đến, ta còn muốn đi tìm hắn, còn các ngươi thì sẽ vì sự ngu xuẩn của chính mình mà trả giá thật lớn.

Giang Thần đi xuống bậc thang, đi tới chỗ bọn họ.

Hắn có phản ứng như thế, năm người Kiếm Minh nhìn nhau, tiếp theo ôm bụng cười to.

- Ta nói này, không phải ngươi nghĩ mình có bản lĩnh thật đó chứ?

- Hóa ra ngươi vẫn ngông cuồng như vậy là do cảm giác mình rất được.

- Như vậy để cho ta tới làm cho ngươi nhận rõ sự thực đi.

Trong năm người, một người có cảnh giới thấp nhất đi ra, dùng động tác rất tiêu sái rút kiếm ra khỏi vỏ, lại tiện tay ném vỏ kiếm ra một bên.

- Vậy để cho ta tới dạy ngươi biết kiếm của Kiếm Minh chúng ta lợi hại bao nhiêu.

Tên này mũi vểnh lên trời, vừa nãy cũng là âm thanh của hắn lớn nhất.

- Thanh Quang Tại Thiên!

Một kiếm đâm ra, ánh kiếm bay lượn.

Tuy rằng chỉ đâm một cái, thế nhưng hắn có tâm muốn phô trương cho nên cũng sử dụng trình độ cao nhất của mình.

Không thể không thừa nhận, người có thể lên làm Phó minh chủ Kiếm Minh quả thật có chút bản lĩnh, góc độ của một kiếm này rất xảo quyệt, sắc bén khó chặn.

Ứng Vô Song đứng ở phía sau có chút bận tâm, cho dù nàng nghe được Giang Thần nói mình đã chém giết Liễu Sát Dương, thế nhưng nàng còn chưa kịp xác định thì những người này đã chạy tới rồi.

Nếu như là thật, đương nhiên không cần phải quan tâm tới năm người này.

Nhưng mà, Ứng Vô Song rất khó tin tưởng được chuyện này.

Có điều nếu đổi một góc độ để nhìn, có thể vừa vặn thông qua năm người này để nhìn ra được sự thực.

Năm Phó Minh chủ Kiếm Minh được gọi là kiếm pháp ngũ kiệt của Kiếm Minh, đặc điểm kiếm thuật của mỗi người cũng khác nhau.

Người ra tay với Giang Thần tên là Lý Chú Tùng, lấy khoái kiếm mà nổi danh.

Dưới cái nhìn của nàng, quả thực danh bất hư truyền, một kiếm ngay cả con mắt của nàng cũng không theo kịp được.

Thế nhưng, khi mũi kiếm đến trước người Giang Thần cũng không có cách nào tiến về phía trước được nữa, người của Lý Chú Tùng cũng ngừng lại.

Sau khi thấy rõ đã xảy ra chuyện gì sau, dù là Ứng Vô Song hay là các Phó minh chủ khác của Kiếm Minh cũng vậy, tất cả đều sững sờ đứng tại chỗ.

Lưỡi kiếm sắc bén lại bị ngón trỏ và ngón giữa của Giang Thần kẹp lấy.

Ngón tay có lôi điện chi lực phun trào, bám chặt vào linh kiếm, làm cho Lý Chú Tùng muốn thu kiếm cũng không làm được.

- Kiếm của Kiếm Minh chỉ như vậy thôi sao?

Giang Thần tùy ý hỏi.

Vẻ ngông cuồng còn chưa biến mất ở trên mặt của Lý Chú Tùng, chỉ là lúc này gương mặt của hắn trở nên cực kỳ buồn cười, đại não còn chưa kịp phản ứng lại, càng không biết mình nên để lộ ra vẻ mặt gì nữa.

Ngón tay Giang Thần búng một cái, đánh văng linh kiếm ra, đồng thời Xích Tiêu kiếm đâm trúng lồng ngực của Lý Chú Tùng.

Kiếm không ra khỏi vỏ không lộ ra sự sắc bén, thế nhưng cũng có lực ngàn quân, Lý Chú Tùng bị đánh bay lên trên không trung, mặt đập vào phiến đá trên đường.

- Cùng tiến lên, hay là từng người đến đây?

Giang Thần nhìn về phía bốn người còn lại, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh như băng.

- Càn rỡ!

Lại có một người đứng ra, khi rút kiếm còn có tiếng gió rít truyền đến.

Kiếm thức còn không ra thì người và kiếm đã theo gió xoáy tiến lên phía trước.

- Bộ Ảnh Hệ Phong!

Không chút nghi ngờ nào cả, kiếm pháp của hắn đã dung hợp với Phong Tâm ý cảnh, kiếm ảnh mờ ảo bất định, bóng người chợt trái chợt phải, rất khó đoán.

Cái bóng đã hòa vào gió, khó nắm bắt được, mà hắn lại làm được chuyện giấu kiếm ảnh ở trong gió, không dấu vết, không có dấu vết mà tìm kiếm.

- Đặng Cường, kiếm pháp mang theo gió, không chỉ là nhanh, hơn nữa còn rất khó lường.

Ứng Vô Song thầm nghĩ.

Vui sướng bởi vì Giang Thần đánh bại được Lý Chú Tùng lại bị lo lắng thay thế.

- Phong? Ngươi cũng có tư cách ngự phong ở trước mặt ta sao?

Giang Thần không sợ hãi, trái lại vẻ trào phúng trên mặt càng đậm hơn nữa.

Xích Tiêu kiếm ra khỏi vỏ, gió mạnh mãnh liệt bá đạo trong khoảnh khắc bạo phát, giống như bài sơn đảo hải vậy.

Gió xoáy của Đặng Cường kia nhìn qua yếu ớt tới mức đáng thương, kiếm ảnh trong gió không cần nắm giữ thì cũng đã không có chỗ che thân nữa rồi.

Xích Tiêu kiếm tùy ý chém một cái, Đặng Cường vô cùng chật vật, ngạo khí biến mất không còn sót lại chút gì.