Thần Võ Chiến Vương

Chương 377




Một câu nói đã làm cho tất cả mọi người trầm mặc.

- Không...

Cao Ly theo bản năng muốn nói không đủ, thế nhưng đợi đến lúc nghe rõ Giang Thần nói cái gì, hắn lập tức sửng sốt.

Lúc này Giang Thần đã gần như hiểu rõ tình huống của mình, Cao Kha đứng ở phía bên mình, kẻ địch là Cao Diễm, mà người có quyền quyết định chính là tộc lão.

Sau đó, hắn lựa chọn nói ra chân tướng.

- Giang Thần, ngươi biết mình đang nói cái gì không?

Vị tam gia gia trong các tộc lão hỏi.

- Chân Huyết giả, dục hỏa trùng sinh, phượng huyết cực phẩm cũng phải hít khói.

Giang Thần nói.

Nghe thấy hắn nói như thế, tất cả mọi người đều biết Giang Thần hiểu rõ mình đang nói cái gì.

- Phụ thân của ta không tới bốn mươi tuổi đã là Tôn giả đỉnh cao, mà ta là Chân Huyết giả, ta rất muốn hỏi các vị tộc lão một chút, dựa vào cái gì mà hạ độc mẫu thân ta? Lại dựa vào cái gì mà ép người tái giá chứ?

Giang Thần lại nói.

Ba chữ dựa vào cái gì, vừa nãy hắn đã nói qua, nhưng lần này, lại làm cho sắc mặt của tộc lão và những người khác thay đổi.

- Đây là chuyện không thể nào!

Thân thể hơi khom của Cao Diễm bất tri giác đứng thẳng lên, âm thanh run rẩy, đây là lần thứ nhất hắn kích động như thế.

Xem ra hắn cũng hiểu rõ, nếu như Giang Thần là Chân Huyết giả, như vậy tất cả tâm huyết của hắn đều sẽ uổng phí.

- Không sai, ngươi không thể là Chân Huyết giả được!

Cao Ly cũng như vậy, hắn đối đầu với mẫu tử hai người khắp nơi, cho nên cũng rất sợ đây là sự thực.

- Có phải là thật hay không, không tới phiên các ngươi tới phán đoán.

Cao Nguyệt châm chọc một câu.

Tức thì, ánh mắt của mọi người tụ tập ở trên thân năm vị tộc lão.

- Thật sao?

Bọn họ nhìn Cao Nguyệt một chút, lại nhìn Giang Thần một chút.

Cao Nguyệt nói ra chuyện Giang Thần từ nhỏ đến lớn, trong cơ thể không có chút phượng huyết nào cả, chuyện này rất phù hợp với đặc điểm của Chân Huyết giả.

Sau đó, tộc lão để Giang Thần nói ra chuyện thức tỉnh.

Giang Thần nói không biết, sau khi hắn chết đi rồi phục sinh thì mới phát hiện ra mình nắm giữ năng lực khống hỏa.

Các tộc lão gật gật đầu, căn cứ vào ghi chép, tất cả Chân Huyết giả đều không nhớ quá trình thức tỉnh, trong quá trình này, bọn họ là người chết.

Đương nhiên, chỉ vẻn vẹn dựa vào lời nói sẽ không đủ.

Năm tộc lão nhìn qua hắn, đột nhiên đồng thời ra tay, ngọn lửa hừng hực giống như rồng cuồn cuộn, sóng nhiệt kinh người, ngay cả đám người Cao Kha, Cao Diễm cũng bị bức ép lùi về phía sau.

Rất nhanh, rồng lửa đã biến thành một cái cửa thật dài.

- Nếu như ngươi là Chân Huyết giả thì vượt qua Hỏa Môn, nếu bình an vô sự, như vậy đã chứng minh lời ngươi nói chính là sự thật.

Phí lão nói.

- Nếu như là thật, như vậy nên làm gì?

Giang Thần không vội tiến vào, còn hỏi ngược lại một câu.

Tộc lão nhìn nhau, tam gia gia nói:

- Chúng ta sẽ vì sai lầm năm đó mà bồi thường cho mẫu tử các ngươi.

- Được.

Giang Thần đang chờ câu này, hắn không nói hai lời đi vào Hỏa Môn.

Người khác thì có chút lo lắng, nhưng hắn so với ai khác còn hiểu rõ hơn, hắn không lừa người khác.

Tới gần Hỏa Môn, còn chưa cất bước đi vào, y phục trên người Giang Thần đã cháy hừng hực.

Nhưng da dẻ dưới y phục lại nhưng không bị một chút ảnh hưởng gì cả, cũng không cảm thấy bất kỳ thống khổ gì cả.

Ở trong ánh mắt căng thẳng của những người khác, Giang Thần đi vào Hỏa Môn, tiếng kêu thảm thiết trong dự liệu không truyền ra, trái lại còn có thể nhìn thấy bóng người của hắn đang không ngừng đi về phía trước.

- Xong.

Cao Ly ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngẫm lại lời mà hắn mới vừa nói qua, trong lòng phát khổ, thế nhưng lại không thể biểu hiện ra ở trước mặt của Cao Diễm.

Bởi vì vẻ mặt của Cao Diễm, so với bất kỳ người nào còn khó coi hơn cả.

Ngược lại, năm vị tộc lão đã triệt để thay đổi sắc mặt, nụ cười vui mừng tỏa ra ở trên mặt, chuyện này đối với với địa vị cùng cảnh giới của bọn họ mà nói, là chuyện rất không dễ dàng.

Rất nhanh, Giang Thần đã từ một phía khác của Hỏa Môn đi ra, bình yên vô sự, chỉ là thân thể đã trở thành trần truồng mà thôi.

Sau đó hắn thi triển Lôi Đình thần giáp, dùng điện quang óng ánh che các vị trí then chốt, lại dùng tốc độ nhanh chóng mặc y phục vào.

- Quá tốt rồi!

- Bao nhiêu năm! Bao nhiêu năm rồi! Rốt cục Cao gia đã xuất hiện Chân Huyết giả!

- Cao gia, sẽ leo lên giai đoạn mới!

Bất kể là lật xem lịch sử của thế gia truyền thừa nào thì đều phát hiện ra phàm là thế gia xuất hiện Chân Huyết giả, ở mấy trăm năm sau đó đều là phong quang vô hạn.

- Không biết Cao Diễm có còn muốn mẫu thân ta tái giá nữa không?

Khi Giang Thần nói lời này, hắn liếc nhìn Cao Diễm ở bên cạnh.

Vừa nãy hắn chính mồm nghe được chuyện gả cho Tuyết Phi Long, trong lòng hắn đã kìm nén một cơn lửa giận.

- Ta làm vậy là suy nghĩ vì gia tộc!

Cao Diễm nói.

Vô vọng lật đổ Cao Kha, chức gia chủ cũng đừng hy vọng, nhưng Cao Diễm vẫn hiểu được hai chữ tự vệ.

- Giang Thần, đó chỉ là kiến nghị của Cao Diễm, chúng ta còn chưa tiếp thu mà.

Thái độ của năm tộc lão đối với Giang Thần đã xảy ra chuyển biến rất lớn.

- Không sai, Cao Diễm làm vậy cũng là vì lợi ích của gia tộc, không có công cũng không có tội.

Cao Ly tỉnh ngộ lại, vội vàng nói.

Giang Thần cười lạnh một tiếng, nói:

- Thật sao? Ta không nhìn thấy được.

- Giang Thần, ngươi có ý gì? Ngươi giết Cao Lệ, ta xin phán quyết, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Cao Diễm nói.

- Ta đã từng nói chuyện này sao? Gia chủ Cao gia, cũng chính là vị ngoại công của ta, cũng không phải là bởi vì bị bệnh cho nên mới dẫn đến như vậy, mà là bị hạ độc!

Giang Thần nói.

- Hạ độc? Là ai làm như vậy?

Cao Kha và Cao Nguyệt thân là con, cho nên cũng là người để ý nhất.

- Một khi ngoại công chết rồi, người được lợi sẽ là ai?

Nghe thấy hắn nói như thế, Cao Kha và Cao Nguyệt lập tức nhìn sang chỗ Cao Diễm.

- Giang Thần, ngươi ngậm máu phun người, Cao gia đã mời nhiều y sư như vậy, tất cả đều nói là bởi vì tâm bệnh dẫn đến, ngươi lại nói hạ độc, sao vậy? Muốn nhân cơ hội chèn ép ta sao?

Cao Diễm cãi.

- So với thủ đoạn hèn hạ của ngươi, ta cũng không bịa đặt, còn có phải là hạ độc hay không, các vị có thể đi theo ta, ta có thể giải độc, một mặt lại làm cho các ngươi biết độc dược là cái gì, thậm chí, còn có thể làm cho các ngươi biết là ai hạ độc!

Giang Thần nói.

- Giang Thần, việc này liên quan trọng đại, ngươi không nên nói lung tung.

Phí lão nghiêm túc nói.

- Ta có thể giải được độc của Thôi Mệnh hoa, đương nhiên có thể nhìn ra được các độc khác.

Giang Thần nói.

- Cũng đúng, vậy thì đi thôi.

Chuyện phán quyết đã sống chết mặc bay, hiện tại chuyện mà mọi người quan tâm nhất chính là, tình hình của gia chủ đương nhiệm Cao gia như thế nào.

Giang Thần ám chỉ Cao Diễm hạ độc, nếu như là thật, chuyện này sẽ gây ra chấn động.

Bề ngoài Cao Diễm ra vẻ phẫn nộ khi bị người ta vu oan, thế nhưng trong lòng thì lại lo lắng không ngớt, vốn hắn không tin Giang Thần có bản lĩnh như vậy, thế nhưng nghe được hắn ta giải độc của Thôi Mệnh hoa, trong lòng mới hoảng hốt như thế.

Một khi chuyện bại lộ, kết cục của hắn sẽ không phải đơn giản là chết như thế.

Kết quả là, khi đội ngũ mới vừa ra khỏi núi, hắn đột nhiên ra tay không hề có điềm báo trước, một chưởng của Tôn giả đập về phía Giang Thần.

- Cao Diễm!

Từ hành động này, năm tên tộc lão cũng không phải người ngu, không khó để nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì, bọn họ giận dữ, không nghĩ tới lời Giang Thần nói là thật.

Giang Thần là hi vọng của Cao gia!

Bọn họ tuyệt đối không thể để cho Giang Thần xảy ra chuyện gì.

Cũng còn may, Cao Diễm chỉ ra vẻ đánh một chiêu, khi tâm tư của mọi người đặt ở trên người Giang Thần, hắn xoay người chạy, gậy cũng không cần, thân thể đè ép không khí, phát ra tiếng rít gào chói tai.

- Lẽ nào ngươi đã quên, mình đang ở Hỏa Phượng thành sao? Chạy, ngươi có thể chạy được tới đâu?

Thanh âm phẫn nộ của năm vị tộc lão vang vọng ở trong trời đất, sau đó, thân thể còn không đi xa của Cao Diễm bị cố định lại.