Thần Võ Chiến Vương

Chương 360




Từ lúc vừa mới bắt đầu, Đại Hạ hoàng đế như đã tính trước kỹ càng, tự tin gấp trăm lần.

Bởi vì, nơi này là sân nhà của hắn, hắn không sợ Thiên Đạo môn tấn công, trái lại còn sợ bọn họ không đủ mạnh.

Nhưng mà những tâm tư này sau khi Trấn Quốc Long Trụ vỡ tan đã thay đổi kịch liệt. 

Hắn đột nhiên cảm thấy sợ sệt và kinh hoảng.

Mất đi Trấn Quốc Long Trụ trợ lực, sức chiến đấu của hoàng cung sẽ biến mất toàn bộ, hơn nữa lại khó ngăn cản được phong mang của Thiên Tru Kiếm Trận.

- Tại sao lại như vậy? 

Đại Hạ hoàng đế đưa ánh mắt nhìn về phía dưới.

Nhưng mà, đợi tới khi ánh mắt của hắn chạm tới hai cung điện kia thì trong lòng kinh hãi.

Cung điện không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại hai khối đất trống mà thôi! 

- Hủy Thiên nộ liên sao?

Trước đó Đại Hạ hoàng đế đã từng ở Hắc Long thành, nhưng hắn cũng không quá lo lắng.

Bởi vì uy lực quá lớn cho nên trong hoàng cung, còn có rất nhiều người vô tội. 

Dùng sự hiểu biết của hắn đối với Giang Thần, chắc chắn người trẻ tuổi Giang Thần này sẽ không làm như vậy.

- Uy lực của mỗi một đóa Hủy Thiên nộ liên đều không giống nhau, thế nhưng thứ có thể giết chết Tôn giả, chỉ có hai đóa.

Giang Thần muốn phá vỡ phòng tuyến nội tâm của Đại Hạ hoàng đế, hắn nói:- Tôn giả hoàng tộc các ngươi, còn phải tăng chất lượng chút nữa. 

Nghe vậy, Đại Hạ hoàng đế phát hiện ra ba tên Tôn giả kia đang nằm trên đất, không biết sinh tử.

Trái tim của Đại Hạ hoàng đế chảy máu, cộng thêm bốn người chết ở trong tay của Giang Thanh Vũ, hắn đã tổn thất bảy Tôn giả.

Huyền Biến Ma Trụ tiếp tục đi xuống, đã xuyên thủng không ít cung điện. 

- Đại Hạ vương triều! Các ngươi đã thất bại! Từ bỏ chống cự đi, nếu không, vương triều sẽ bị diệt!Giang Thần lại hô với đám người phía dưới.

Người trong hoàng cung biết Trấn Quốc Long Trụ bị hủy có ý vị như thế nào.

Ngẩng đầu nhìn lên, Kim long đã mất đi, các ngân long bằng năng lượng khác đã bị Thiên Tru Kiếm Trận chém giết. 

- Ha ha ha ha! Bổn hoàng không chết, các ngươi đừng hòng thực hiện được chuyện này!

Đại Hạ hoàng đế điên cuồng cười to, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như là không chết không thôi, coi như vương triều bị diệt thì cũng phải kéo Thiên Đạo môn vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

- Chúng tướng sĩ, giết địch! 

Đại Hạ hoàng đế hạ lệnh, đồng thời hắn còn giơ một vật lên cao, ánh vàng lóng lánh, là một khối ngọc tỷ, bên trên có một con thần long đang nằm cuộn tròn.

- Thần Long Hoàng Tỳ!

Nhìn thấy thứ này, mọi người chiến ý uể oải ở trong hoàng cung bỗng cảm thấy phấn chấn, trong mắt để lộ ra vẻ kiên định thấy chết không sờn. 

Thần long đại pháo lần nữa nổ súng, các chiến sĩ cũng không e ngại mũi kiếm mà bắn tới không trung.

Nhưng mà không có long trụ trấn quốc, thực lực của bọn họ đã yếu đi không ít, bị Thiên Tru Kiếm Trận vô tình chém giết.

Thế nhưng, Đại Hạ hoàng đế vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, hai mắt màu đỏ tươi nhìn về phía Tô Tú Y và Giang Thanh Vũ. 

- Chém!

Đại Hạ hoàng đế giơ Thần Long Hoàng Tỳ lên cao, đặt ở trên bầu trời, không ngờ lại có một chữ trảm xuất hiện, tiếp theo biến ảo thành các loại vũ khí, uy lực không tầm thường, sát ý ngập trời.

- Cẩn thận! 

Giang Thanh Vũ và Tô Tú Y nhắc nhở lẫn nhau, không dám khinh thường.

Thần Long Hoàng Tỳ cũng là một kiện pháp khí, tuy rằng hai người sẽ không chịu thiệt, thế nhưng cũng bị bức lui.

- Không nên xem thường hoàng quyền! 

Đại Hạ hoàng đế cười một tiếng, thân thể hơi động, phóng về phía Giang Thần.

- Con chuột nhắt nhà ngươi, chết đi!

- Ngươi dám! 

Giang Thanh Vũ giận dữ, không lưu thủ nữa mà vận chuyển kiếm quyết.

- Kiếm cửu: Luân hồi!

Vô số thanh kiếm xếp thành một hàng, bắn về phía Đại Hạ hoàng đế, theo số lượng mũi kiếm tăng nhanh, ánh kiếm lại càng sắc bén hơn nữa. 

- Không có tác dụng đâu!

Đại Hạ hoàng đế xoay người lại, trực diện đối mặt với mũi kiếm, thậm chí còn tiến lên đón, mũi kiếm chạm vào thân thể hắn lập tức đứt đoạn thành từng tấc.

- Chết! 

Thần Long Hoàng Tỳ lại phủ xuống, sau khi chữ trảm hung hãng xuất hiện là thế tấn công vô cùng vô tận, hùng hổ doạ người, cuối cùng nếu không phải có Tô Tú Y ra tay, Giang Thanh Vũ tất sẽ bị trọng thương.

Hoàng chi giáp, Thần Long Hoàng Tỳ, hai kiện pháp khí đã làm cho Đại Hạ hoàng đế có thực lực hàng đầu Hỏa vực.

Giang Thần mau chóng tránh đi, tránh cho lại liên lụy tới người khác, đồng thời thầm nghĩ:- Nhất định phải phá giáp, nếu không cuối cùng coi như là thắng thì ai cũng không có kết quả tốt cả. 

Mục đích của bọn họ là lật đổ hoàng quyền, không phải thật sự muốn hủy diệt vương triều, mà là phân ra thắng thua.

Từ nay về sau, Thiên Đạo môn và Đại Hạ vương triều không còn là tồn tại đứng ngang hàng, mà là Đại Hạ trở thành quốc gia dưới võ quyền, phải tiến cống Thiên Đạo môn.

Đây vẫn luôn là chuyện mà Đại Hạ vương triều và Thiên Đạo môn muốn làm, làm cho đối phương thần phục, mà không phải là hoàn toàn tiêu diệt. 

Bởi vì làm như vậy là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, thế lực Hỏa vực sẽ thừa cơ mà vào.

Mà ở bên trong chiến đấu mới vừa rồi, Đại Hạ vương triều đã thua.

Nhưng mà, Đại Hạ hoàng đế không thua nổi. 

Trên đời này có một loại người, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, Đại Hạ hoàng đế là người như thế.

Giang Thần không thể để cho hắn tiếp tục như vậy được nữa.

Một khi để hắn thực hiện được, ranh giới của Đại Hạ vương triều sẽ bị những thế lực khác trong Hỏa vực xâm lược, các con dân vô tội của Đại Hạ sẽ phải thống khổ kêu rên ở bên trong ngọn lửa chiến tranh. 

- Phạm thúc, đưa Huyền binh giáp cho ta!

- Được.

Phạm Đồ rất thẳng thắn nhường Huyền binh giáp ra. 

- Thần nhi, cẩn thận.Cao Nguyệt nói.

- Vâng.

Giang Thần mặc Huyền binh giáp, giết về phía Đại Hạ hoàng đế. 

- Ồ?

Đại Hạ hoàng đế đang giao chiến nhận ra được Giang Thần đến, hắn rất là xem thường, nói:- Thông thiên cảnh tầng hai, muốn tới để diệt sát cường giả Tôn giả sao?

- Cường giả sao? Ta nhìn không giống chút nào! 

- Trường Hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức.

Giang Thần cũng không dông dài với hắn mà thi triển ra toàn bộ thực lực, thần lực, lực lượng phong lôi, kiếm đạo tất cả đều được dùng tới.

Tuy rằng mặc Huyền binh giáp, thế nhưng hắn lại rất nhanh nhẹn, ánh kiếm lập lòe, không ngờ lại đắc thủ. 

Đại Hạ hoàng đế liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt rất khiếp sợ.

- Hoàng thượng đường đường là Tôn giả, không ngờ trình độ võ học ngay cả Thông thiên cảnh cũng không bằng sao?Giang Thần châm chọc nói.

Đại Hạ hoàng đế không nói ra được thành lời, thứ hắn chân chính giật mình chính là, trên Hoàng chi giáp lại xuất hiện ba vết rạn nứt! 

Là kiếm cương và lôi điện chi lực dung hợp với nhau tạo thành.

Lôi điện chi lực chính là lực lượng khó chống đối nhất trong trời đất này.

- Giang Thần, ngươi có thể phá tan được Hoàng chi giáp sao?Tô Tú Y vui vẻ nói. 

- Lẽ ra có thể, chỉ cần một đòn toàn lực của ta đánh vào trên người hắn là được.

Giang Thần hít sâu một hơi, nói:- Ta định thi triển tuyệt thức, phá giáp!

- Không được, quá mạo hiểm, lần này nhất định hắn đã có đề phòng, chúng ta sẽ đảm bảo tỷ lệ thành công của con cao hơn. 

Giang Thanh Vũ ngăn cản hắn, muốn xuất thủ trước, hắn nói:- Nhìn cho rõ tinh túy của Bất hủ kiếm đạo.

- Kiếm thập: Thiên Tuyệt!

Chiêu thức này, rõ ràng cũng là tuyệt thức bên trong kiếm pháp của Giang Thanh Vũ, kiếm thế còn chưa lên thì kiếm khí đã muốn trào ra. 

Tô Tú Y cũng nói:- Sư đệ, mỗi một đao của Vô Cực đao pháp đều coi trình độ cc cá nhân mà quyết định uy lực, hiện tại ta sẽ để cho ngươi xem một chút xem cực hạn ở đâu!

- Vô lượng nhất đao!

Eo của Tô Tú Y cong lại, đao vào vỏ, nín thở ngưng thần, khi xuất đao, ánh đao hùng hồn như biển gầm đột nhiên bắn ra. 

Trong lòng Giang Thần rùng mình, phụ thân và chưởng giáo sư huynh đều là cao thủ tuyệt thế, lại tự mình làm mẫu dạy hắn, cơ hội như vậy là thứ ở trong Anh Hùng Điện sẽ không có.

Hắn trừng mắt, không muốn bỏ qua mỗi một chi tiết nhỏ nào cả.