Thần Võ Chiến Vương

Chương 326




Sau khi vũ khí và chiến thuyền chỉnh hợp xong xuôi, Giang Thần chuẩn bị trở về Hỏa vực.

Trước đó, hắn dùng thân phận thật sự đi tới Thánh Phong thương hội, thuận lợi thu mua bốn loại linh dược Tinh thần thảo, Vô căn thủy, Quỷ đầu cô, Cửu tinh băng tinh.

Có thể thu thập ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy là bởi vì Giang Thần nắm giữ thẻ Kim Long.

Mặc dù nói tấm thẻ kia đã trả lại Anh Hùng Điện, thế nhưng thương hội còn không biết, bởi vì trước đó hắn đã một lần trả hết, vì lẽ đó toàn bộ quá trình rất là thuận lợi.

Đương nhiên, coi như là xuất hiện bất ngờ gì đó thì Giang Thần còn có thẻ Kim Long của Xuất Vân đại sư.

- Mẫu thân, hứa hẹn với ngươi, con đã làm được!

Đặt linh dược vào trong nạp giới, tâm tình của Giang Thần rất kích động, thật lâu không thể lắng lại được.

Mấy ngày sau, thuốc giải đã được thuận lợi luyện chế thành công.

Đến lúc này, đệ tử tiến tu của Thánh Viện đã nghỉ, từng người đều trở về quên nhà, tất cả đều không thể chờ đợi được nữa mà muốn nói cho thân bằng cố hữu, nói thành tích mà mình đạt được ở trong nửa năm này.

Phi Nguyệt và bốn người khác của Hỏa vực đã cưỡi cơ quan chim rời đi.

Giang Thần bắt chuyện một tiếng với Anh Hùng Điện, cũng điều động chiến thuyền rời khỏi đây.

Điều không tưởng tượng nổi chính là, chiến thuyền vừa mới ra khỏi Anh Hùng Điện thì Ứng Vô Song đã đi lên trên thuyền, là cáo biệt với hắn.

Từ lần trước thấy Giang Thần và nữ nhân tên là Phi Nguyệt công chúa kia ở với nhau, hai người vẫn không chạm mặt nhau lần nào.

Có điều, sau khi Ứng Vô Song hiểu rõ Giang Thần và Phi Nguyệt đều đến từ Hỏa vực, nàng đã phủ định suy đoán trước đó.

Có khả năng Giang Thần không phải là người đùa bỡn cảm tình, là người thương bình thường của Phi Nguyệt mà thôi.

Như vậy, Ứng Vô Song cũng ý thức được mình không có lý do gì, thậm chí là tư cách để tức giận hắn.

Hôm nay lại biết được Giang Thần muốn đi, nàng cố ý đến nói một tiếng, dù sao nói thế nào thì hai người cũng là bằng hữu.

- Lần trước ta đã nói một chút lời quá đáng, ta xin lỗi ngươi.

Vẻ mặt của Ứng Vô Song rất hào phóng, nói rất rõ ràng, nàng nói:

- Ở Thánh Viện có rất nhiều công tử ca có thân phận bất phàm, cũng có rất nhiều người thiên tư trác việt, nhưng không có nữ đệ tử có bối cảnh.

- Đặc biệt là nữ đệ tử đến tiến tu năm nay, các nàng muốn nhận được trợ lực, muốn ở lại Long vực. Cho nên mới bị những công tử ca kia lừa dối, không nói tới mưu đồ và tính toán thất bại, thân thể còn bị lừa đi.

Nỗi nghi ngờ trong lòng của Giang Thần được mở ra, hắn cười nói:

- Vì lẽ đó ngươi cho rằng ta cũng là công tử ca như vậy hay sao?

- Đúng, sau đó ta biết các ngươi vốn đến từ một nơi, vì lẽ đó...

- Ta và nàng không có quan hệ gì cả.

Giang Thần đánh gãy nàng, nói:

- Người khác nhìn ta như thế nào, không quan trọng, nhưng nếu như liên lụy đến người thứ ba, vẫn cần phải có lời giải thích.

- Vậy sao?

Vẻ mặt của Ứng Vô Song có chút không rõ, như vậy cảnh tượng mà nàng nhìn thấy là cái gì chứ?

Những lời nói trước đó làm cho Giang Thần cũng không thể giải thích, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng mà thôi.

- Được rồi.

Ứng Vô Song thấy hắn không muốn nói, nghi ngờ càng nặng hơn hơn, nhưng cũng không có biện pháp gì cả, nàng nói:

- Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, trên đường bình an.

- Đa tạ.

Chợt, Ứng Vô Song rời khỏi chiến thuyền, nhìn theo chiến thuyền đang dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi đi xa.

- Nếu đã không chịu nói, tại sao lại nói không liên quan? Muốn trêu đùa ta sao?

Ứng Vô Song chậm rãi nói, bờ môi đỏ chu lại, vẻ mặt hờn dỗi, nếu như người ngoài nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ không tin tưởng con mắt của mình nữa.

Mà lúc Giang Thần nói chuyện với Ứng Vô Song, đám người Phi Nguyệt đã cưỡi cơ quan chim đi tới chỗ giao giới của Long vực và Hỏa vực.

Nửa năm trôi qua, năm người Phi Nguyệt, Dịch Thủy Hàn, Trầm Hoan, Lữ Phi, Lý Hanh Kính đều có tiến triển thần tốc, ngoại trừ Phi Nguyệt ra, tất cả đều đến giai đoạn khai phá kỳ mạch.

Ở Hỏa vực, chuyện liên quan tới khai phá kỳ mạch không quen thuộc giống như ở trong Anh Hùng Điện, chỉ có một số thiên tài rất ít mới có thể làm được chuyện áp chế cảnh giới, là được môn phái của mình hoặc là gia tộc bí mật bồi dưỡng.

Không thể tưởng tượng ra được, sau khi đám người Hỏa vực biết thành tựu hiện tại của bọn họ thì sẽ có bao nhiêu người chấn động.

Cũng bởi vì như vậy cho nên bọn họ không hiểu tại sao Phi Nguyệt công chúa lại trực tiếp đột phá Thông thiên cảnh.

Bọn họ nhớ khi nàng đột phá Thông thiên cảnh cũng đã tạo ra phong ba không nhỏ ở trong Thánh Viện, mặc dù nói không sánh được với lần Giang Thần kia cũng vậy.

Nhắc tới cũng rất kỳ quái, Thánh Viện cũng không có bất kỳ thay đổi gì đối với nàng, nên bồi dưỡng thế nào thì vẫn bồi dưỡng như thế.

Trong lòng hiếu kỳ, nhưng mà thân phận lại có khác biệt, bọn họ cũng không dám hỏi.

Đột nhiên, chẳng biết vì sao cơ quan chim đang nhanh chóng phi hành lại lắc lư kịch liệt, năm người đột nhiên không kịp chuẩn bị suýt chút nữa đã ngã chổng vó.

Sau khi thật vất vả mới đứng vững được, bọn họ phát hiện ra cơ quan điểu đã xông vào trong một tấm lưới lớn vô hình, tốc độ càng ngày càng chậm, mãi đến khi hoàn toàn dừng lại mới thôi.

Thế nhưng cơ quan chim vẫn còn đang vận chuyển như cũ, khói đen từ trong khung máy móc tràn ra.

Phi Nguyệt tay mắt nhanh nhẹn, dừng cơ quan chim lại, mới không làm cho nó nổ tung.

Lập tức, năm người cảm giác được một luồng thần thức mạnh mẽ khóa chặt lên trên người bọn họ.

- Giang Thần, không ở đây sao?

Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, có thể dễ dàng nghe ra được lửa giận ở bên trong.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện ra có một bóng người cao to từ trên trời giáng xuống.

Năm người cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, tiếp theo đã nghĩ ra, là Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo môn, không, nghiêm chỉnh mà nói đã từng là Thái Thượng trưởng lão, Viên Hồng.

Khi Thánh Viện tỷ thí, bởi vì Giang Thần cho nên hắn đã bị trục xuất ra khỏi Thiên Đạo môn.

Hiện giờ hắn mang theo khí thế hùng hổ mà đến, thủ đoạn thô bạo, trong mắt để lộ ra sát ý, rõ ràng là đến để trả thù.

Lại nhìn dáng vẻ của hắn, năm người Phi Nguyệt càng vững tin vào điểm ấy hơn nữa.

So với lúc còn là Thái Thượng trưởng lão, có thể nói là Viên Hồng rất sa sút, cho dù bề ngoài ngoại trừ đã đổi y phục ra thì không nhìn ra cái gì nữa, thế nhưng khí chất đã thay đổi.

- Ta hỏi lần nữa, Giang Thần không đồng thời trở về cùng các ngươi sao?

Viên Hồng lần nữa mở miệng, trên người tỏa ra lệ khí không nhẹ.

- Tiền bối, Giang Thần đã gia nhập Anh Hùng Điện, không có đồng thời trở về cùng chúng ta.

Dịch Thủy Hàn nói.

- Anh Hùng Điện? Hừ!

Viên Hồng rất bất ngờ, tiếp theo lại càng tức giận hơn nữa, hắn bị Thiên Đạo môn trục xuất, Giang Thần lại còn nâng cao một bước, gia nhập Anh Hùng Điện, bảo sao hắn không giận cơ chứ.

- Đi qua đi.

Viên Hồng không tiếp tục làm khó dễ bọn họ mà vung tay lên, lực cản phía trước của cơ quan chim biến mất không còn tăm hơi.

Viên Hồng không quan tâm tới bọn họ mà bay đi về phía Long vực, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

- Phải làm sao bây giờ? Hắn làm vậy rõ ràng là muốn giết Giang Thần.

- Ở chỗ giao giới này, bất kể là Thiên Đạo môn hay là Anh Hùng Điện đều rất khó cứu viện được hắn.

- Nhất định Giang Thần sẽ phải đi tới bên này, dùng năng lực của Viên Hồng, dù cho là một con chim cũng không chạy thoát khỏi con mắt của hắn được.

Năm người nhìn nhau, không biết nên làm gì cho tốt.

Quan hệ giữa bọn họ và Giang Thần không được tốt lắm, bởi vì khi đi tới Thánh Viện, Giang Thần đã gây ra phong ba không nhỏ, bọn họ chỉ có thể kính sợ tránh xa mà thôi.

Chờ đến lúc Giang Thần đứng vững bước chân sau, bọn họ mới ý thức được tạo mối quan hệ với Giang Thần vào lúc ấy là cơ hội tốt nhất để đổi đời.

Có điều quan hệ không được tốt lắm, thế nhưng bọn họ vẫn rất là kính nể đối với Giang Thần, Giang Thần cũng là sự kiêu ngạo của Hỏa vực bọn họ.

- Chúng ta cưỡi cơ quan chim, dù là báo tin về hai bên cũng sẽ rất nhanh.

- Hừm, Viên Hồng chặn ở phía trước, không thể quay về Thánh Viện được nữa, chúng ta đi tới Thiên Đạo môn trước đi.

Bốn nam nhân rất nhanh đã đưa ra quyết định, thế nhưng khi bọn họ nhìn về phía Phi Nguyệt, lại sửng sốt.

Quyền khống chế cơ quan chim ở trên tay của Phi Nguyệt, bởi vì nàng là công chúa.

Phi Nguyệt là hôn thê của Ninh Hạo Thiên, Viên Hồng lại là sư phụ của Ninh Hạo Thiên.

Có tầng quan hệ này, Phi Nguyệt sẽ lựa chọn như thế nào?

- Chúng ta không đi tới Thiên Đạo môn.

Phi Nguyệt lạnh lùng nói.