Thần Võ Chiến Vương

Chương 266




Mà người trên đài không ngờ lại là Tô Lệ!

Vừa nãy trong các đệ tử thiên giới không thấy hắn, mọi người còn tưởng rằng hắn đang dưỡng thương, nhưng không ngờ tới hắn đã là Thông thiên cảnh rồi!

Xung đột giữa hắn và Giang Thần có thể nói là lưỡng bại câu thương.

Cho dù Giang Thần đã sớm đột phá Thông thiên cảnh, không khai phá kỳ mạch, thế nhưng ở trước mặt của toàn bộ người Thánh Viện, Tô Lệ đã bị Giang Thần đánh cho tơi bời, cuối cùng trở thành một đống bùn nhão bị người ta mang đi.

Nói là mất mặt cũng đã rất là khách khí rồi.

Tô Lệ không nuốt trôi được cơn giận này, tấn cấp lên Thông thiên cảnh, hắn muốn báo thù ngay lúc này!

Đến hiện tại vẫn còn có thể nhìn thấy vết thương ở trên người hắn, gương mặt có mây đen giăng kín, hai mắt tràn ngập ý lạnh của cừu hận.

- Không tới phiên ngươi! Giang Thần, lăn lên đây cho ta!

Khi mọi người còn đang kinh ngạc thì lại có một vị đệ tử Thông thiên cảnh lên đài, cũng phát ra lời khiêu chiến với Giang Thần.

Sau khi nhìn rõ người kia là ai, mọi người nhìn về phía người của Cao gia.

Ngày hôm nay bên Cao gia có không ít người tới, so với những thế lực khác còn để ý tới tỷ thí ngày hôm nay hơn, thế nhưng đến hiện tại, đệ tử Cao gia mới lên đài.

- Tại sao Cao gia lại để Cao Thiên Ca đấu với Giang Thần chứ?

Mọi người cũng không quá rõ về chuyện này.

Đệ tử ưu tú của Cao gia không chỉ có mình Cao Thiên Ca, ở trước hắn, những đệ tử khác đã tốt nghiệp Thánh Viện, có người gia nhập Anh Hùng đại thính, có kẻ leo lên chữ Giáp trên Thăng long bảng.

Tuổi tác của Cao Vân Ca xấp xỉ với Tô Lệ, cũng là tuấn kiệt số một số hai, hai người đứng ở trên đài, đồng thời khiêu chiến Giang Thần.

- Giang Thần, ngươi có dám chiến hay không?

Như vậy còn chưa tính, tiểu đội trưởng lớp đặc cấp Y Tình của Tây viện leo lên bình đài, phát ra lời khiêu chiến đối với Giang Thần.

Nếu như Giang Thần không phải đệ tử của Đông viện, không chừng bên Đông viện cũng sẽ cũng có đệ tử Thông thiên cảnh đứng ra.

- Tên này làm gì vậy? Cơ hồ đắc tội hết toàn bộ nhân vật đại biểu của ba viện.

- Mỗi người đều mạnh hơn hắn rất nhiều.

- Không biết hắn sẽ động thủ với ai đây?

- Cao Vân Ca và Y Tình đã sớm đột phá Thông thiên cảnh, Tô Lệ gần đây mới đột phá, nhất định hắn sẽ chọn Tô Lệ.

Mọi người sôi nổi nghị luận, lòng nhiệt tình lần nữa bị nhen nhóm lên.

- Hai người các ngươi có ý gì?

Tô Lệ không nghĩ tới Cao Vân Ca và Y Tình sẽ đứng ra gây rối, phá hoại kế hoạch báo thù của hắn.

Cao Vân Ca và Y Tình không hề trả lời mà đều nhìn về phía Giang Thần.

Viện trưởng bốn viện và tổng giáo tập cũng đang kịch liệt thảo luận.

- Giang Thần, ngươi muốn chọn ai đánh với ngươi một trận?

Trong đám người, có người khoe khoang quát to một tiếng.

- Ha ha ha, nhắm mắt lại tùy tiện chọn một người đi, dù sao ngươi cũng không đánh thắng được ai mà.

- Cũng đúng.

Cao Vân Ca, Tô Lệ, Y Tình, ba người này có mạnh có yếu, nhưng đối với Giang Thần mà nói đều là kết quả giống nhau mà thôi.

A Phi nhìn Giang Thần, mắt không nháy mắt lấy một cái, hắn muốn nhìn vẻ mặt của đối phương một chút.

Vừa rồi hắn nói nhiều như vậy, rốt cuộc là dối trá, hay là lời xuất phát từ nội tâm chứ?

Giang Thần không nói gì, chậm rãi đi lên trên đài, nhìn ba người ở trước mắt.

Cao Vân Ca là người lần thứ nhất hắn nhìn thấy, có điều lửa giận của đối phương đối với mình còn cao hơn so với Y Tình, còn nguyên nhân cũng rất đơn giản, Phương Di ngồi ở Cao gia đã thổi gió quạt lửa ở bên tai nhi tử của nàng không ít.

Phương Di không chỉ cay nghiệt mà còn là người thù rất dai, Giang Thần bất kính đối với nàng ở trong Cao gia, nàng muốn thông qua nhi tử của mình để đòi lại món nợ này.

- Giang Thần, món nợ của chúng ta còn chưa tính!

Tô Lệ lạnh lùng nói.

Giang Thần nhún vai một cái, nhìn về phía tổng giáo tập Sử Văn Cung đang đứng ở cách đó không xa, nói ra một câu khiến cho toàn trường ngạc nhiên.

- Có thể để cho ba người cùng tiến lên không?

Giang Thần được cho rằng ngay cả một người cũng không thắng được muốn đồng thời đối mặt với ba người, nghe ngữ khí của hắn dường như còn không phải là đang nói đùa.

- Giang Thần!

Cao Vân Ca, Tô Lệ, Y Tình giận dữ, cảm giác bị coi rẻ là thứ mà thiên tài không thể nào chịu đựng được nhất.

- Ngươi xác định chứ?

Sử Văn Cung cũng không ngờ tới, hắn có tâm chí kiên định cũng bị dọa cho phát sợ, sau khi xác định mình không nghe lầm, hắn không từ chối mà vẫn hỏi một câu.

- Giáo tập đại nhân!

Ba người vội vã kêu to, biểu thị sự phản đối.

- Ta chắc chắn.

Giang Thần nói.

- Như vậy đi, bốn người các ngươi cùng chiến đấu ở trên một võ đài đi.

Sử Văn Cung nói.

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, chuyện hoang đường như vậy, không ngờ Sử Văn Cung lại đi đồng ý.

- Thật hay giả vậy?

Không ít người không quá tin tưởng chuyện này, Thông thiên cảnh không đáng một văn muốn khiêu chiến ba Thông thiên cảnh kiệt xuất, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình nha.

- Xong chưa?

Tô Lệ bất mãn oán giận một câu.

- Ta sẽ không đồng loạt ra tay cùng các ngươi.

Y Tình muốn giáo huấn Giang Thần, thế nhưng hắn cũng không muốn liên thủ cùng người khác.

- Ta muốn tự tay đánh bại hắn!

Cao Vân Ca một bước cũng không nhường, có ý muốn động thủ.

Nói xong, hắn đi đến trước mặt Giang Thần.

- Đứng lại, hắn là của ta!

Tô Lệ không nói hai lời đi lên phía trước ngăn cản hắn, nói:

- Ta muốn dùng máu của hắn để rửa đi khuất nhục mà hắn mang đến cho ta.

- Chuyện này không có quan hệ gì với ta cả.

Cao Vân Ca lạnh nhạt nói.

- Đáng ghét, vậy chúng ta giao thủ trước, xem ai lợi hại hơn, đừng tưởng rằng đột phá trước ta thì ngươi sẽ mạnh hơn ta!

Tô Lệ trầm giọng nói.

- Ồ?

Chuyện này khiến cho Cao Vân Ca có chút động lòng, dù sao Giang Thần cũng chạy không thoát, mà hôm nay hắn cũng không chỉ động thủ với Giang Thần, Tô Lệ sẽ là khối đá thử kiếm rất tốt.

- Có thể.

Cao Vân Ca rút linh kiếm của bản thân ra, lưỡi kiếm như được ngọn lửa hừng hực ngưng tụ mà thành, toả ra khí nóng, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên.

- Được!

Tô Lệ nắm trường thương của bản thân, vô cùng ác liệt, khí thế như cầu vồng.

Khí thế của hai người tăng vọt, Giang Thần lại trở thành một người không liên quan.

Lúc này, Y Tình ra tay không hề có điềm báo trước, cầm một thanh loan đao trong tay đánh về phía Giang Thần.

Nhìn thanh thế, nàng dự định dùng một đao đánh bại Giang Thần!

- Đáng hận!

Cao Vân Ca và Tô Lệ tức giận đến mức giơ chân, nhưng cũng không kịp ngăn cản.

Y Tình đã đến trước người Giang Thần, người và đao cũng không tỏa ra lực lượng quá mức hùng hồn, thế nhưng dường như lại giống như cự thú ẩn nấp ở dưới mặt biển yên tĩnh, đang nhanh chóng di chuyển, chờ thời khắc toàn lực vọt ra khỏi mặt nước.

- Phi diệp một trảm!

Nói xong bốn chữ, đao thế, ánh đao, đao kính hòa vào làm một thể, như núi lửa phun trào, không có cách nào ngăn cản được.

Phanh!

Kết quả không ngờ xuất hiện, một đao đáng sợ bị ngăn cản, thanh đao màu đen của Giang Thần ra khỏi vỏ chém lên trên lưỡi đao.

Cảm giác này rất giống như nhìn đạn pháo bay tới, nhưng mà lại bị ngăn cản.

- Đánh lén không phải là hành động tốt đẹp gì cho cam.

Thanh đao màu đen của Giang Thần vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ, vẫn còn lại một phần ba, sau khi đẩy lui Y Tình, đao màu đen vào vỏ, hắn xoay người đạp về phía trước một bước, lần nữa rút đao ra.

- Vô Thường nhất trảm!

Một đao, vừa nhanh vừa độc lại vừa chuẩn.

Không có khí thế hùng hổ làm một khúc nhạc dạo mà lạ không có chút dấu vết nào, sau khi một đao này hạ xuống, mới có thể cảm nhận được uy lực của một đao này.

Phanh!

Đầu tiên linh đao trong tay của Y Tình xuất hiện một tia vết rách, tiếp theo biến thành mảnh vỡ rơi xuống mặt đất.

Thân thể của nàng không có chuyện gì, thế nhưng một sợi tóc đen mềm mại lại rơi xuống mặt đất.

- Ngươi thấy đó, như vậy không phải giải quyết được một người rồi sao?

Toàn trường im lặng, nhưng Giang Thần lại nhe răng mỉm cười, thanh đao màu đen lần nữa vào vỏ, khi mặt hắn hướng về phía Cao Thiên Ca và Tô Lệ thì lại làm ra động tác rút đao, hắn nói:

- Hiện tại, hai người các ngươi đồng thời thua, hay là thay phiên thua đây?

Hắn hỏi rất chăm chú giống như vừa nãy vậy, nhưng lần này không có ai cảm thấy buồn cười, trái lại còn có một loại cảm nhận khó có thể dùng lời để diễn tả được lan tràn ra ở trong lòng.

- Lại tới nữa rồi, tên này...

Chẳng biết vì sao, Phi Nguyệt công chúa thấy cảnh này cũng không quá bất ngờ, trái lại nàng còn nở một nụ cười bất đắt dĩ.

Giang Thần, còn lâu mới có thể xem thường được hắn!