Thần Võ Chiến Vương

Chương 260




Nếu không có Cao Thiên Ái cùng đi, có lẽ Giang Thần sẽ bị vị quản sự kia gọi người đuổi ra ngoài.

Chỉ là mục đích hôm nay đã đạt đến, hắn cũng quan tâm người khác sẽ nghĩ như thế nào.

Tin tức nhận được vừa nãy khiến cho hắn rất vui vẻ, độ khó luyện chế thuốc giải so với trong dự liệu còn nhỏ hơn rất nhiều, hắn hoàn toàn có lòng tin hoàn thành.

- Biểu ca, đi cùng ta về gia tộc đi.

Rời khỏi Thánh Phong thương hội, Cao Thiên Ái nói với hắn.

- Được.

Giang Thần nghĩ đến lá thư trong nạp giới, hắn nghĩ thầm Cao gia vẫn phải đi, không bằng thừa dịp ngày hôm nay đi tới đó một phen xem thế nào.

Dường như không ngờ tới hắn sẽ thoải mái đồng ý như vậy, Cao Thiên Ái vừa mừng vừa sợ.

Có điều trước khi đi tới Cao gia, ở bên ngoài thương hội hai người đã gặp phải Âu Dương Na lúc trước kia.

- Ta còn tưởng rằng là vị thiên tài còn trẻ ghê gớm nào đó, hóa ra là Thông thiên cảnh không đáng giá một đồng.

Trong khoảng thời gian này Âu Dương Na đã hỏi thăm ra tin tức của Giang Thần, cho nên cố ý trở lại để nói móc.

- Nhưng chuyện này không thể thay đổi sự thực Giang Thần chính là Thông thiên cảnh trẻ tuổi.

Cao Thiên Ái phản bác.

- Ha ha ha, một cái kỳ mạch cũng không khai phá, như vậy sẽ là người yếu nhất ở bên trong Thông thiên cảnh, Thánh Viện sắp tổ chức thi đấu bốn viện, hắn sẽ trở thành chuyện cười trong miệng của mọi người!

Âu Dương Na cười nhạo nói:

- Khi đó, thế lực khắp nơi trong Thánh thành đều sẽ đi vào trong Thánh Viện quan sát, ta sẽ lớn tiếng nói cho người khác biết hắn là bằng hữu của ngươi!

Làm bằng hữu với người bị xem là trò cười, cũng sẽ có ảnh hưởng đối với mình, người khác sẽ xa lánh cô lập nàng.

- Chờ xem!

Cao Thiên Ái không muốn suy nghĩ nhiều mà lôi kéo Giang Thần rời đi.

Bởi vì đây là sự thực không có cách nào dùng ngôn ngữ để thay đổi được, bất kể nói cái gì thì cũng không chiếm được thượng phong.

- Khi thi đấu bốn viện, ngươi sẽ không thất vọng.

Dọc trên đường đi, Giang Thần nhìn thấy tâm tình của Cao Thiên Ái thất lạc, hắn không đành lòng, an ủi một câu.

Đổi lại là những người khác, hắn sẽ không nói nhiều như vậy.

- Không phải vậy, ta đang tiếc hận.

Cao Thiên Ái lắc lắc đầu, nói:

- Biểu ca à, ngươi có kỳ ngộ tốt như vậy, có thể khai phá ra bát mạch đột phá Thông thiên cảnh, đến lúc đó Cao gia cũng sẽ một lần nữa tiếp nhận ngươi.

- Thật sao? Người bình thường không có huyết thống như ta, Cao gia cũng sẽ coi trọng sao?

Lời này của Giang Thần là đang không cam lòng vì cảnh ngộ của phụ mẫu mình.

Bất kể Cao Nguyệt nói thế nào, chung quy hắn vẫn không có cách nào tiêu tan được chuyện Cao gia buộc mẫu thân uống độc dược.

Chợt, Giang Thần đi tới Cao phủ, diện tích trăm mẫu, tường viện cao vót, ngoài cửa lớn đỏ thắm có một đôi tượng đá Thiên Phượng cao bằng ba người, dùng tinh thạch quý báu để xây thành.

Ngoài cửa có hai tên hộ viện trung khí mười phần đang đứng đps, ánh mắt sắc bén, cảnh giới đã đạt đến Thần Du cảnh.

Bọn họ nhìn thấy Giang Thần và Cao Thiên Ái, không có ngăn cản, chỉ là Bạch Linh lại làm cho bọn họ có chút chần chờ.

Cao Thiên Ái dẫn hắn vào bên trong một cung điện, để hắn chờ đợi ở đây, sau đó hưng phấn rời đi.

- Thế gia truyền thừa, quả nhiên nội tình không cạn.

Vừa nãy trên đường tới đây, tin tức nghe được cũng làm cho Giang Thần kinh ngạc, bởi vì đây là thế lực lớn sắp được 500 năm ở Thánh vực rồi.

Chợt, hắn cầm thư tín của mẫu thân trong tay, chờ đợi người hắn muốn gặp.

Cũng không lâu sau, tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, nghe qua dường như có không ít người.

Hắn nhìn về phía cửa, lập tức nhìn thấy từng khuôn mặt xa lạ, đồng thời cũng không có ý tốt gì.

Bọn họ nhìn Giang Thần, không nói một lời, từng người ngồi ở trên ghế trong điện, tùy ý để Giang Thần đứng đó.

- Biểu ca...

Trên người Cao Thiên Ái không thấy được vẻ kích động vừa nãy nữa, dường như đã làm sai chuyện, khi nhìn hắn trong mắt toát ra vẻ áy náy.

- Thật đúng là không có gia giáo. Lại còn dám mang một con súc sinh vào đây, không ra thể thống gì.

Người đánh vỡ trầm mặc trước chính là một vị phu nhân cao quý, nàng cau mày, dùng tay che mũi, dùng vẻ mặt ghét bỏ nói không hết ra được.

Bạch Linh nghe hiểu lời này, có chút oan ức, chăm chú dựa vào ở một bên chân của Giang Thần.

Có điều, Bạch Linh không nghe ra được nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Sắc mặt của Cao Thiên Ái đỏ lên, hai bàn tay ngọc nắm chặt.

- Ngươi chính là nhi tử của Cao Nguyệt sao?

- Quả thực rất giống, mặt mày giống Cao Nguyệt như đúc.

- Quả thực Cao Nguyệt đã sinh ra một nhi tử rất tốt, có thể trẻ tuổi như vậy đạt đến Thông thiên cảnh, đáng tiếc lại tự mình hủy hoại mình.

Có người ngẩng đầu lên, những người khác mồm năm miệng mười nói.

Giang Thần như không nghe thấy mà nhìn một người trung niên đnag ngồi ở phía chủ vị, từ tuổi tác có thể phán đoán ra đối phương không phải là người mà hắn muốn tìm.

- Được rồi.

Người trung niên này nhẹ nhàng mở miệng, đại điện lập tức yên tĩnh lại, có thể thấy được hắn rất lực uy hiếp ở trong Cao gia.

- Ngươi đến Cao gia là có chuyện gì?

Người trung niên hỏi.

- Tới gặp gia chủ Cao gia.

Giang Thần rất đúng mức, cất cao giọng nói.

Lời nói của hắn đã gây ra phong ba không nhỏ, là do bốn chữ gia chủ Cao gia này.

Những người này cho rằng Giang Thần đến để nhận thân, sẽ cật lực rút ngắn quan hệ.

Nhưng mà, hắn lại xưng hô với ngoại công của mình như vậy, rõ ràng là xa lánh.

- Lấy thân phận gì?

Người trung niên hỏi.

- Hiếu tử.

Giang Thần nói.

Người ở bên trong điện nhìn nhau, châu đầu ghé tai, lại trở nên ồn ào.

- Như vậy, ngươi không xứng để gặp mặt gia chủ Cao gia.

Người trung niên nói.

Lời này lại khiến cho đại điện rơi vào yên tĩnh.

- Bằng vào ngươi nói sao?

Giang Thần hỏi.

- Ngươi và phụ thân ngươi, thực sự là cùng một dáng vẻ.

Khuôn mặt của người trung niên này có chút biến hóa, đó là một loại phẫn nộ khi nhẫn nhịn đến cực điểm.

- Bằng vào ta là đại bá của ngươi, bằng vào ta là gia chủ đời này, bằng vào việc mẫu thân ngươi bị trục xuất ra khỏi Cao gia, đủ chưa?

Hắn quát lạnh.

Tiếng nói vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, một luồng khí thế có thể làm cho thần quỷ biến sắc bộc phát ra, dường như thiên quân vạn mã nhằm về phía Giang Thần.

Giang Thần nhíu mày một cái, khí tức giết chóc giống như đến từ Cửu U trong cơ thể hắn chống lại, cũng không rơi xuống hạ phong.

- Được rồi.

Giang Thần mặt không biến sắc, thu hồi tin tức, lại cùng Bạch Linh đi ra ngoài cửa.

- Đứng lại!

Người trung niên kia quát lên.

- Còn có việc gì nữa không?

Giang Thần xoay người lại, hỏi hắn.

Người trung niên này hít sâu một hơi, hắn sẽ không để cho Giang Thần gặp mặt gia chủ, lại không muốn để cho hắn cứ thế mà đi như vậy.

- Cao Kha, nói thế nào hắn cũng là nhi tử của Cao Nguyệt, yêu cầu của hắn không quá phận.

Lúc này, một tên nam tử ngồi ở trên cái ghế bên phải mở miệng nói.

Người trung niên kia còn chưa nói thì phu nhân cao quý lúc trước ghét bỏ Bạch Linh có vẻ không thích, nói:

- Cao Nguyệt là do gia chủ tự mình xoá tên ở trên gia phả, Cao gia đã không còn người nào tên là Cao Nguyệt, chỉ là không biết nữ nhi nhà ngươi mang người này từ đâu về nhà, không biết nó làm vậy là có ý gì chứ?

Nam tử này không nói mà nhìn về phía Cao Thiên Ái, người sau cúi đầu.

Giang Thần biết người Cao gia sẽ không hoan nghênh mình giống như Cao Thiên Ái, cho nên hắn cũng không quá bất ngờ.

- Gia chủ hiện tại không thích hợp biết chuyện của hắn.

Cao Kha nhìn Giang Thần, sắc mặt rất lạnh, ánh mắt rất phức tạp.

- Bên trong cơ thể của ngươi không có một chút huyết thống Thiên Phượng nào cả, thế nhưng huyết thống Thiên Phượng trong cơ thể của mẫu thân ngươi là thuần chính nhất trăm năm qua của Cao gia! Ngươi và phụ thân ngươi, đều đáng chết!

Cao Kha nói.

So với những người khác trong Cao gia, hắn càng để ý tới chuyện này hơn.

- Vốn là, ngươi nắm giữ Thần mạch, đúng là có thể để bù đắp được một ít, thế nhưng ngươi lại ngu xuẩn đến mức không khai phá Thần mạch mà đã đột phá Thông thiên cảnh!

- Hôm nay ngươi lại mang ngạo khí tới nơi này muốn gặp gia chủ, ngươi dựa vào cái gì chứ?

Nghe thấy mấy câu này, Giang Thần nhún vai một cái, nói:

- Ta không có bất kỳ ngạo khí gì cả, là các ngươi cảm thấy ta thấp kém, ta chỉ không phù hợp với kỳ vọng của các ngươi mà thôi. Nếu như ngươi gọi ta lại chỉ để nói những chuyện này, như vậy thứ cho ta không bồi tiếp.