Thần Võ Chiến Vương

Chương 258




- Mặc kệ giá là bao nhiêu, ta đều không bán.

Giang Thần dùng giọng rất khẳng định nói.

Thiếu nữ này có một khuôn mặt trắng như tuyết, đôi môi rất mỏng, lông mày dài miệng nhỏ, thanh tĩnh mà lại tú lệ.

Mãi đến lúc này nàng mới đưa mắt nhìn lên trên người Giang Thần, có chút bất ngờ, lại cảm thấy thú vị.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Âm thanh mềm mại êm tai, trong mắt có ý cười không tên.

- Ta xác định.

- Vậy ta ra ngàn vạn nguyên thạch hạ cấp thì sao?

Thiếu nữ này cười tươi như hoa, ánh mắt giảo hoạt, nhìn chằm chằm vào Giang Thần không chớp mắt.

Nàng muốn biết khi nghe được cái giá này, Giang Thần sẽ còn bình tĩnh như vậy nữa hay không.

- Không bán.

Giang Thần nói.

- Hả?

Thiếu nữ sửng sốt, nụ cười cứng ở trên mặt.

Phương pháp thử trăm lần đều được của nàng, không ngờ lần này lại thất bại.

Theo dự liệu, Giang Thần nghe thấy nàng báo giá, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, sau đó sẽ bởi vì lời từ chối vừa này mà lúng túng, tình thế khó xử, không bỏ mặt mũi được, cuối cùng lại dâng Bạch Linh lên cho nàng.

- Được rồi, xin nhường đường.

Giang Thần nói xong, hắn và Bạch Linh đi qua trước mặt nàng.

Điều đáng giận nhất là chính là, Bạch Linh quay đầu về nhìn nàng một cái, cặp tròng mắt màu xanh lam kia toát ra vẻ trêu tức, giống như một bé trai đang làm ngáo ộp với nàng vậy.

- Ta rất muốn xem xem ngươi là thần thánh phương nào.

Thiếu nữ này không phục lắm, lẫn trong đám người đi theo Giang Thần và Bạch Linh, dưới ánh mắt của nàng, cả hai đi vào một cửa tiệm.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu của cửa hàng, phát hiện ra là bán linh dược.

Chẳng bao lâu sau, Giang Thần mang theo Bạch Linh đi ra, trên mặt có mấy phần thất lạc.

Thiếu nữ nhanh chóng bước vào trong điếm, lại hỏi tiểu nhị:

- Ta hỏi ngươi, vừa nãy người mang theo một con hổ kia muốn mua cái gì vậy?

- Cái này?

Vẻ mặt tiểu nhị có chút khó khăn.

- Hóa ra là Cao tiểu thư, thiếu niên kia đã hỏi vài loại linh dược, đều không phải là vật phàm, chỗ chúng ta không có, đã để hắn đi tới Thánh Phong thương hội nhìn một chút.

Chưởng quỹ trong điếm nhận ra thiếu nữ này, hắn vô cùng cung kính, không chút do dự trả lời vấn đề của nàng.

Trên đường trở về, nàng đi tới Thánh Phong thương hội, quả nhiên đã nhìn thấy thiếu niên và con hổ trắng kia.

Bỗng nhiên, bọn họ quẹo vào một cái hẻm nhỏ.

- Đó không phải là phương hướng đi tới Thánh Phong thương hội.

Thiếu nữ này nghi hoặc không thôi, cũng không nghĩ nhiều, theo đối phương tiến vào ngõ nhỏ.

Kết quả bên trong không thấy Giang Thần và Bạch Linh đâu nữa.

- Tiểu thư, có chuyện gì sao?

Âm thanh của Giang Thần từ phía sau nàng truyền đến.

Thiếu nữ này bị dọa cho phát sợ, xoay người nhìn lại thì đã nhìn thấy Giang Thần tùy ý đứng ở đó, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, ngược lại Bạch Linh trở nên rất bất thiện, con ngươi biến thành màu đỏ rất yêu dị.

- Ngươi phát hiện ra ta từ lúc nào vậy?

Thiếu nữ hỏi.

- Là ta hỏi ngươi trước.

Thiếu nữ này mím mím miệng, con mắt đen kịt hơi chuyển động, nói:

- Ta cũng không có ác ý gì cả, chỉ là hiếu kỳ đối với chiến sủng của ngươi mà thôi.

- Không được theo ta nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Giang Thần không muốn dây dưa với nàng nữa, hắn lạnh lùng nói.

- Chờ một chút.

Thấy hắn muốn đi, thiếu nữ này vội vàng đuổi theo đi, nói:

- Từ quan sát vừa nãy của ta, ngươi không quen thuộc Thánh thành, lại muốn mua đồ có đúng không?

- Hả?

- Ta sẽ dẫn đường cho ngươi, mỗi một con đường trong Thánh thành này ta đều quen thuộc.

Không chờ Giang Thần đặt câu hỏi, thiếu nữ này khẽ cười nói:

- Nếu như vậy, chúng ta chính là bằng hữu, đến lúc đó ta có thể sờ chiến sủng của ngươi được không?

Giang Thần trầm ngâm một lúc, nói:

- Bạch Linh có ngạo khí của chính mình, chỉ khi nào có được hảo cảm của nó thì nó mới bằng lòng để ngươi sờ.

- Yên tâm, ta ở trong Thánh vực này người gặp người thích.

Thiếu nữ này ngồi chồm hổm xuống, cũng không biết lấy ra một khối thịt từ đâu mà lắc lư ở trước mặt của Bạch Linh.

- Bạch Linh, có muốn ăn hay không?

Thiếu nữ nói.

Bạch Linh vẫn dửng dưng như không tức thì trợn cả mắt lên, con ngươi khôi phục thành màu xanh lam, một ngụm nước bọt nhỏ xuống mặt đất.

Có điều, nó vẫn khắc chế mình, lắc đầu sang một bên.

Thiếu nữ này thấy rất là thú vị, đưa thịt tới, đầu của Bạch Linh cũng ngoảnh sắp thành chín mươi độ.

- Tiểu thư, chiến sủng đã được huấn luyện nghiêm khắc, sẽ không dễ dàng ăn đồ của người khác, đề phòng bị hạ độc.

Giang Thần có chút không vui nói.

- Được rồi.

Thiếu nữ thu hồi thịt, lại nhìn về phía Giang Thần, nói:

- Dường như ngươi còn không lớn hơn ta, thế nhưng ngữ khí đúng là rất già dặn, đến đây đi, ta sẽ dẫn ngươi đi tới Thánh Phong thương hội.

- Mặt khác ta tự giới thiệu mình một chút, ta tên Cao Thiên Ái, truyền thừa phượng huyết, Cao gia.

Thiếu nữ này dùng giọng thần thánh mà lại tự hào giới thiệu về mình, Giang Thần thì lại ngẩn ra, không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy.

- Hóa ra là Cao tiểu thư.

Giang Thần nói.

- Được rồi, ngươi cũng tự giới thiệu về mình đi.

- Giang Thần.

- Không còn gì nữa hay sao?

Cao Thiên Ái không nghĩ tới Giang Thần chỉ nói ra tên, lai lịch bối cảnh cái gì cũng không nói.

- Được thôi, chúng ta đi.

Lập tức, nàng mang theo Giang Thần đi tới Thánh Phong thương hội.

Sau khi Cao Thiên Ái giới thiệu, Giang Thần biết đây là một trong các thương hội to lớn nhất ở Thánh thành.

- Ta không dám bảo đảm nhất định ngươi có thể mua được thứ ngươi muốn ở đây, thế nhưng, nếu như ngươi không mua được đồ vật đó ở đây, như vậy toàn bộ Cửu Thiên đại lục cũng sẽ không có đồ để ngươi mua.

Cao Thiên Ái nói.

Bên trong thương hội rất là náo nhiệt, người đến người đi.

Quy mô so với trong tưởng tượng của Giang Thần còn lớn hơn nhiều, tổng cộng có sáu tầng, thương phẩm bán ra ở mỗi tầng khiến cho người ta hoa cả mắt.

Số tầng không giống, quyết định giá cả và trình độ quý hiếm của thương phẩm.

- Dược liệu mà ngươi muốn mua bao nhiêu tiền.

Cao Thiên Ái hỏi.

Từ giá cả có thể phán đoán bọn họ phải đi tới tầng nào.

- Trước tiên cứ đi lên tầng cao nhất nhìn đi.

Giang Thần nói.

Cao Thiên Ái không suy nghĩ nhiều mà mang theo hắn đi tới tầng thứ năm, sau đó lại nói:

- Tầng thứ sáu là dùng để bán đấu giá, bình thường không mở ra.

Ở tầng thứ năm, Giang Thần phát hiện ra một màn kỳ quái, nơi này có cửa hàng bán thứ không có quan hệ gì tới tu hành, thế nhưng lại là náo nhiệt nhất.

Một cửa có bảng hiệu là chiến ý lại có khách không ngừng tiến vào, mà thứ bán ra ở bên trong chính là y phục.

Có y phục ra ngoài rèn luyện hoặc là thám hiểm, nam anh tư hiên ngang, nữ xinh xắn lanh lợi, ngoại trừ đẹp đẽ ra còn có hiệu quả linh khí.

Những thứ này có thể xưng là linh y, tương tự như là linh giáp vậy.

Chỉ là cho dù có mua một kiện linh y có giá bằng mười kiện linh giáp thì hiệu quả phòng ngự cũng không bằng linh giáp.

- Chỉ vẻn vẹn vì đẹp thôi sao?

Giang Thần hiếu kỳ nói.

- Đương nhiên không phải, linh y của tiệm này đều trải qua Vân Lam đại sư thiết kế, đại biểu cho thưởng thức!

Cao Thiên Ái nói.

- Thưởng thức sao?

Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu, Thánh thành không hổ là đệ nhất thành của Cửu Thiên đại lục, bởi vì quá giàu có cho nên thứ mọi người theo đuổi đều không giống nhau.

- Từ lúc nào Cao Thiên Ái trở nên có nhã hứng như vậy, bắt đầu bao nuôi tiểu bạch kiểm cơ chứ?

Lúc này, một giọng nữ chói tai vang lên.

Từ trong cửa hàng linh y kia có mấy vị nữ tử quý khí đi ra, trong lúc vô tình các nàng phát hiện ra Cao Thiên Ái, lại thấy Giang Thần ở bên người nàng cho nên mới châm chọc.

Ánh mắt giống như châm đánh giá trên dưới Giang Thần một lần, tiếp theo lại nở nụ cười rất là ý vị.

Giang Thần hiểu rõ, ở Thánh thành này, y phục của một người quyết định thân phận của mình.

Hắn và Cao Thiên Ái đi chung với nhau, hắn không cảm thấy cái gì cả, thế nhưng đám người Thánh thành thì lại khác.

Hơn nữa Giang Thần tuổi trẻ anh tuấn, cho nên mới bị lầm tưởng là tiểu bạch kiểm của Cao Thiên Ái.

- Chẳng trách lại đi cùng nhau, nhiều người như vậy ánh mắt cũng quái lạ không nói ra được.

Nghĩ tới đây, Giang Thần dở khóc dở cười.