Thần Võ Chiến Vương

Chương 250




Giang Thần đã sắp quên đi thư khiêu chiến, có điều người của Thánh thành không quên, trái lại vẫn khắc ghi ở trong lòng, chờ đợi ngày đó đến.

Rốt cục, ngày ước chiến đã đến.

Trang Thiên không phải đến một mình mà còn có một đám người theo hắn đi vào Thánh Viện.

Cuộc chiến này, chỗ làm cho người khác chú ý là thân phận.

Đệ tử tiến tu của Thánh Viện sỉ nhục Trang Phàm Trang gia, suýt nữa dẫn đến cái chết của Trang Phàm, chuyện này đã lên Thánh thành nhật báo, cho dù chỉ là ở chỗ tầm thường trên tờ thứ hai, nhưng cũng đã dẫn tới không ít người quan tâm.

Hôm nay Trang Thiên ước chiến Giang Thần, không ít kẻ tò mò, thân bằng hảo hữu của Trang Thiên đến trợ trận.

- Trang Thiên, ta nói rõ trước, ngươi đánh bại Giang Thần kia không có nghĩa là ngươi đánh bại đệ tử Thánh Viện, hắn chỉ là đệ tử đến tiến tu mà thôi.

Lâm Vũ lần trước còn để chuyện này ở trong lòng hơn so với Giang Thần, Giang Thần còn chưa tới thì hắn đã mang theo mấy người thiên giới của Tây viện xuất hiện.

- Nói thật hay, giống như mỗi người Thánh Viện các ngươi đều có thể tùy tiện thắng được ta vậy.

Trang Thiên cười lạnh nói.

Thân thể của hắn cao lớn, thân mặc áo trắng, nhìn qua anh khí bừng bừng, ánh mắt như đao như kiếm, rất là sắc bén.

- Ít nhất là trong đám người cùng tuổi, cùng cảnh giới, không ai kém hơn so với ngươi.

Lâm Vũ trầm giọng nói.

- Thật sao? Vậy tại sao ngay cả đệ tử tiến tu cũng không bắt được, nghe nói trong mấy ngày nay hắn đã làm náo động rất lớn, đã sắp che khuất đám người các ngươi rồi.

Trang Thiên cười nhạo nói.

- Chỉ là lấy lòng mọi người mà thôi.

Lâm Vũ biến sắc, Giang Thần gia nhập lớp đặc cấp, chuyện này hắn cũng không biết, nhưng không có nghĩa là được hắn và những người khác tán đồng.

- Tùy tiện, Thánh Viện các ngươi không giáo huấn được hắn thì cứ để cho ta tới, còn có phải là đánh bại đệ tử Thánh Viện hay không, ta không để ý.

- Như vậy không thể tốt hơn.

Lâm Vũ hừ lạnh nói.

Khi Giang Thần đi tới quảng trường, nơi này đã tụ tập hai nhóm người, một mình hắn có vẻ rất là lẻ loi cô quạnh.

- Ngươi chính là Giang Thần?

Tới hôm nay, Trang Thiên mới tận mắt nhìn thấy hắn, thư khiêu chiến lần trước là người khác đưa tới.

- Là ta.

- Ngươi cũng có chút dũng khí! Có biết đệ đệ ta vì ngươi mà phải chịu khổ ra sao không?

Trang Thiên lạnh lùng nói.

- Ta chỉ trả lại lời nói của hắn, hắn không chịu được, người khác phải chấp nhận hay sao?

- Hừ, một tiểu tử không biết từ thâm sơn cùng cốc nào đến, không biết rõ bản thân mình! Mạng người thấp kém như ngươi có thể so sánh với người Trang gia chúng ta hay sao?

- Lại là cái giọng như vậy, người nói với ta giọng này có rất nhiều, thế nhưng kết cục đều không ra sao cả.

Lời nói của hai người ẩn giấu sự châm chọc, bên kia Lâm Vũ đã thiếu kiên nhẫn, thúc giục:

- Hai người các ngươi muốn nói tới khi nào nữa, mau nhanh đánh đi.

- Còn nữa Giang Thần, Thánh Viện không có một nơi nào là nơi mà ngươi có thể dùng để tỷ thí với người ngoài, muốn đánh thì ra bên ngoài đánh.

Giang Thần nói:

- Quy củ của Thánh Viện, hóa ra đều là ngươi định ra, thực sự là lợi hại.

- Không nên nói linh tinh, coi như ngươi đã gia nhập lớp đặc cấp thì danh hiệu của ngươi vẫn là đệ tử tiến tu như cũ!

Lúc nói lời này thì ngữ khí của Lâm Vũ càng cực đoan hơn, bởi vì đố kỵ.

- A, đừng nóng vội, ngươi nhiều lần kêu gào ở trước mặt ta, ta rất không ưa, thừa dịp ngày hôm nay đồng thời giải quyết đi.

Những người khác cảm thấy đầu óc mơ hồ, không hiểu Giang Thần nói đồng thời giải quyết là có ý gì.

Cho dù ý tứ trên mặt chữ rất rõ ràng, thế nhưng loại khả năng kia nhỏ bé không đáng kể, bọn họ sẽ không tin tưởng.

- Hai người các ngươi, cùng tiến lên.

Ai ngờ Giang Thần lại có ý này, hắn chỉ tay về phía Trang Thiên, lại chỉ Lâm Vũ, nói:

- Hôm nay ta muốn tỷ thí ở trên quảng trường này, ngươi muốn đại biểu Thánh Viện không phục thì cứ phóng ngựa đến đây đi!

Trước sau vẫn hung hăng như một!

Trong đám người, năm người Hỏa vực cũng ở đây, bọn họ đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một nhận định như một.

Hung hăng thì phải có tiền vốn, trong mắt người ngoài, Giang Thần chỉ là đệ tử tiến tu, nói như vậy hầu như đã khiến cho chúng nhân phẫn nộ.

Đệ tử thiên giới Tây viện kéo tay áo, bảo Lâm Vũ đi tới cho hắn một chút giáo huấn.

- Một đệ tử tiến tu, cũng thật là hung hăng đó.

- Một người khiêu chiến hai người, hắn nghĩ mình rất lợi hại hay sao?

- Chết đi!

Trang Thiên là người không thể chịu đựng được nữa, bởi vì người đưa thư khiêu chiến là hắn, Giang Thần làm như vậy là xem thường hắn.

Vũ khí hắn dùng là đao.

Một thanh linh đao cấp sáu, ánh đao rực rỡ.

Người đao cùng tiến lên, đao kính đầy đặn, sóng bạc ngập trời, vô biên vô hạn.

- Ta nói rồi, các ngươi không có tư cách động thủ ở Thánh Viện!

Lâm Vũ nhìn thấy hai người động thủ tức giận không ngớt, hắn nhấc theo một thanh linh kiếm đâm tới, nhanh đến cực hạn, kiếm thế mang theo gió nổi mây phun.

Một người ở trên Thiên giới bảng của Tây viện, một người trên Thăng Long bảng, quả thực rấ bất phàm, một đao một kiếm, đã có trình độ của đại sư.

Chỉ tiếc bọn họ lại gặp phải Giang Thần.

Đao màu đen ép xuống một chút, vỏ đao rất cao, người và đao ẩn chứa uy năng đáng sợ.

- Đừng có xem thường người khác!

Trang Thiên và Lâm Vũ nhìn thấy tình cảnh này giận dữ, ánh đao bóng kiếm càng thêm bức người.

Hiện tại bí mật tay trái Giang Thần dùng kiếm đã không giấu được nữa, đối mặt với hai người bọn họ, đối phương vẫn cố ý muốn xuất đao.

Là tự kiêu, hay là ngu ngốc?

- Vô hình, vô tướng, vô thường, vô định, vô dụng, vô cùng, vô hạn, gọi là ma ha vô lượng.

- Một đao vô hình!

Trước khi rút kiếm, Giang Thần đọc thầm một tiếng, tiếng chưa dứt thì đao đã ra khỏi vỏ.

Một đao, không ai nhìn thấu được.

Bởi vì một đao này rất đơn giản, đơn giản đến mức câu nói đầu tiên có thể hình dung ra được.

Nhưng mà, chính là một đao này, không chỉ ngăn cản được công kích của Trang Thiên và Lâm Vũ mà trái lại còn đánh bay hai người ra ngoài.

Một đao này không dùng hết sức đi hóa giải đao và kiếm, mà là trực tiếp phá diệt nó.

- Thực sự là vô vị, trở về luyện nữa đi.

Giang Thần lắc lắc đầu, thu đao vào vỏ, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Lâm Vũ tức giận đến mức mặt đỏ lên, hắn cũng sẽ không bởi vậy mà chịu phục.

- Thất bại.

Có điều, Trang Thiên đã thu đao.

- Ngươi!

- Không nên quên, hắn là kiếm khách.

Trang Thiên mở miệng trước khi hắn nói tiếp.

Câu nói đầu tiên đã lắng lại lửa giận của Lâm Vũ, khiến cho cả người hắn ngẩn người đứng ở nơi đó.

Tất cả xảy ra quá nhanh, đám người tụ tập về bên này không ngờ nhanh như vậy đã kết thúc, lại là Giang Thần thắng lợi, làm cho bọn họ khiếp sợ không thôi.

Trang Thiên, mười vị trí đầu trên Thăng Long bảng, võ học thượng thừa, cảnh giới không yếu, hậu kỳ đỉnh cao.

Lâm Vũ, một trăm vị trí đầu trong Thiên giới bảng của Tây viện, lực lượng ngang với Trang Thiên.

Thực lực của hai người ở Thánh thành có thể nói là có chút danh tiếng.

Kết quả bị một đao của Giang Thần đánh bại!

Đặc biệt là sau khi biết tình huống kiếm ở tay trái của hắn, mọi người không khỏi suy nghĩ về thực lực của vị đệ tử tiến tu này mạnh như thế nào.

Đồng thời, ảnh hưởng do Giang Thần mang đến hoàn toàn không phải như vậy.

Theo Giang Thần quật khởi, đệ tử tiến tu bốn viện cũng không nuốt giận vào bụng giống như trước đây, bị người ta khinh bỉ, tất cả đều là do Giang Thần tạo ra.

Đệ tử Thánh Viện rất là bất mãn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là thật sự muốn đứng ngang hàng cùng đệ tử tiến tu hay sao?

Không ít đệ tử Thánh Viện hi vọng có người có thể đứng ra, cho Giang Thần một chút giáo huấn.

Quan trọng nhất chính là, thực lực của người này phải đủ mạnh, không thể bị Giang Thần mang ra làm hòn đá kê chân nữa.

Nhân vật như vậy, Thánh Viện không phải là không có, còn không ít.

Một trăm vị trí đầu trong tổng bảng bốn viện, có một nửa người có thể trừng phạt được Giang Thần.