Thần Võ Chiến Vương

Chương 241




Cùng lúc đó, cảnh tượng tương đồng cũng xảy ra ở ba viện.

Đại đa số đệ tử của ba viện không thấy chữ trên bia đá, có điều trên không trung xuất hiện cảnh tượng Giang Thần và Trang Phàm đứng ở trên Anh hùng đài, nhất cử nhất động của hai người cũng đều bị bọn họ nhìn thấy rõ ràng.

- Ha ha ha, còn tưởng rằng đệ tử tiến tu Tây viện sẽ thành thật một chút, không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện này kia đấy.

- Đó là Trang Phàm, không ngờ hắn lại ra tay, tên đệ tử tiến tu kia làm cái gì vậy chứ?

- Có trò hay để nhìn là được rồi, quản nhiều như vậy làm gì chứ?

Đệ tử ba viện sôi nổi nghị luận, trên hành lang và thao trường có đầy người đứng, quan tâm tới hình ảnh ở trên không trung.

Trên thao trường của Đông viện, có một vị đệ tử tiến tu cầm chổi quét rác, nhận ra được động tĩnh ở trên không trung, hắn không khỏi sững sờ.

Ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt của hắn rất khó coi, hắn vội vàng đi vào góc, chỉ lo có người chú ý tới hắn.

Có điều, hắn không đủ nhanh, vẫn bị người ta phát hiện ra.

- Đai thiên tài, muốn đi đâu vậy? Không nhìn thiên tài đến từ các vực như các ngươi sao?

- Ha ha, ta nghĩ hắn không có đất dung thân đó, khi đến lớn lối như vậy, còn dám có ý với Mộ Dung sư tỷ.

- Quá đáng thương, từ ngàn dặm xa xôi đến Thánh Viện mà mỗi ngày chỉ có thể quét rác mà thôi.

Đệ tử Đông viện mở miệng trào phúng, còn các đệ tử tiến tu thì lại thở dài lắc đầu.

Đặc biệt là những đệ tử tiến tu đến cùng một nơi với hắn, ở trong ấn tượng trước đó của bọn hắn, người này có dáng người tiêu sái, dáng vẻ này vẫn còn hiện lên rõ ràng ở trước mắt của bọn họ.

Nhưng mà, sau khi đi tới Thánh Viện, bởi vì không có cách nào nhịn được đệ tử Thánh Viện khinh bỉ, cho nên mới đứng ra đánh một trận.

Kết quả là sự tự tin bị tàn phá, bị đệ tử Đông viện nhằm vào, ngay cả lớp cũng không thể tiến vào, khi người khác học tập thì hắn chỉ có thể quét rác ở bên ngoài, nếu như dám vào phòng học thì sẽ bị đánh ra ngoài.

Vào giờ phút này, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên cảnh tượng ở trên không trung, rất muốn nói cho vị đệ tử tiến tu kia biết, tôn nghiêm và sự kiêu ngạo ở Thánh Viện không đáng để nhắc tới, bởi vì bọn họ đã mất đi hai thứ này.

Không có thực lực tương ứng, kiêu ngạo sẽ trở nên rất là buồn cười.

- Vừa nãy ngươi nói khoác mà không biết ngượng, nói Thánh Viện không giống suy nghĩ trong lòng ngươi, mở miệng làm nhục ta, ta sẽ để cho ngươi biết, đệ tử Thánh Viện không cho phép loại người như ngươi đánh giá.

Âm thanh của Trang Phàm từ bên trong hình ảnh kia truyền tới.

Hắn hiểu rõ hiệu quả của Anh hùng đài, cho nên cố ý nói như vậy, muốn cho đệ tử bốn viện biết sở dĩ hắn hạ mình động thủ, không phải là bắt nạt người ta.

Dù sao, thanh danh của hắn làm loại chuyện giao thủ với đệ tử tiến tu là có chút mất mặt.

- Cái gì? Hắn dám xem thường đệ tử Thánh Viện hay sao?

- Thực sự là hung hăng! So với tất cả đệ tử tiến tu còn hung hăng hơn nhiều!

- Chẳng trách Trang Phàm muốn ra tay!

Sau khi nghe thấy câu này, tất cả đệ tử Thánh Viện căm phẫn sục sôi, sự kiêu ngạo của bọn họ không cho phép người khác khinh bỉ, đặc biệt là những đệ tử tiến tu mà bọn họ xem thường này.

- Ngươi coi mình thu được tiêu chuẩn tiến tu là có thể coi trời bằng vung sao? Chỉ là chọn người cao trong đám người thấp mà thôi.

Âm thanh của Trang Phàm lại vang lên.

- Này, đệ tử Thánh Viện các ngươi khi động thủ đều thích phát biểu diễn thuyết một phen hay sao?

Lúc này, đệ tử tiến tu vẫn giữ yên lặng lại mở miệng nói.

Lời nói của hắn truyền tới, khiến cho toàn bộ bốn viện đều chấn động.

Trang Phàm nói hắn hung hăng, bọn họ không biết cụ thể là đối phương hung hăng tới trình độ nào.

Mãi cho đến khi nời này nói ra khỏi miệng thì bọn họ mới biết được sự lợi hại của đối phương, hầu như lập tức đắc tội với toàn bộ đệ tử Thánh Viện.

Các đệ tử tiến tu thì lại trợn mắt há hốc mồm, không tin điều mà mình nghe thấy.

Bản thân Trang Phàm cũng sững sờ, có điều rất nhanh hắn đã nở một nụ cười nhạt, nói:

- Ngươi biết đặc điểm của Anh hùng đài không?

- Ồ?

- Anh hùng đài không chỉ có thể truyền tất cả hình ảnh...

- Ngay cả âm thanh cũng có thể truyền bá ra ngoài, có phải không?

Giang Thần ngắt lời của hắn.

- Ngươi biết?

Trang Phàm cả kinh, nếu như đối phương biết, vậy tại sao vừa nãy ngươi còn dám nói như vậy sao?

- Đương nhiên ta biết rồi.

Giang Thần nở nụ cười hiểu ý, loại đồ vật có thể truyền tống hình ảnh, thậm chí có thể để cho người khác thấy, ở 500 năm trước vẫn không có.

Nói đúng ra, trước khi hắn bắt đầu nghiên cứu, vẫn không có.

Cũng có nghĩa, thứ này là do hắn phát minh ra.

Lúc trước hắn chỉ dùng cho Lăng Vân điện, sau đó sau khi càng nhiều công dụng bị hắn đào móc ra, khi đó các thế lực khắp nơi đều đến xin hắn hỗ trợ bố trí.

Trước khi hắn sống lại cũng chỉ vận dụng đến các thế lực lớn của Thánh vực mà thôi, không nghĩ tới năm trăm năm qua đi lại được phổ cập đến mức độ này.

Điều này làm cho hắn cảm thán sự đáng sợ của thời gian, năm trăm năm, cũng không biết Thánh vực đã biến thành dáng vẻ gì, hiện tại Lăng Vân điện đã ra sao.

Đột nhiên Giang Thần nghĩ đến nơi này là Thánh Viện, tình huống liên quan tới Thánh vực, có lẽ cao tầng nơi này cũng biết được, tuy rằng hắn không cần tỉ mỉ, chỉ cần có thể hiểu rõ đại khái là hắn đã hài lòng lắm rồi.

- Hừ.

Thấy Giang Thần nói vậy, Trang Phàm bất mãn, lại có chút xem thường, cất cao giọng nói:

- Trước khi chiến đấu mà phân thần, không tiến vào được trạng thái, như vậy mà lại còn tự hào, quả thật là khiến cho người ta buồn cười.

Lời này của hắn được không ít người tán thành, vừa nãy Giang Thần nói ra lời khiến cho bọn họ có chút bất ngờ, thế nhưng quả thực không nên làm vậy trước khi chiến.

- Bởi vì, ngươi không phải đối thủ đáng để ta toàn lực ứng phó.

Giang Thần nói.

Lời này của hắn không phải là khinh bỉ, mà là mang theo một loại giải thích rất bất đắc dĩ, đây là chuyện làm cho người ta tức giận nhất.

- Ngươi muốn chết!

Trang Phàm không muốn phí lời với hắn, bàn tay bắt đầu súc lực, khí mang hai màu lần nữa xuất hiện.

Bởi vì bốn viện chú ý, cho nên hắn muốn biểu hiện tốt nhất.

Kình khí hai màu hồng lam từ trong lòng bàn chân hiện lên, phân biệt quấn quanh hai cánh tay của hắn, theo cánh tay hắn vung ra, kình khí bay lượn vào trong năm ngón tay.

- Chưởng chia âm dương!

Thân thể như dây cung kéo dài, động một cái đã bùng nổ.

- Để ta xem một chút, xem đệ tử tiến tu loại ưu như ngươi lợi hại bao nhiêu!

Trang Phàm quát lên.

Đệ tử tiến tu tiêu chuẩn loại ưu sao?

Sau khi bốn viện biết được điểm ấy, cả đám rối loạn tưng bừng.

Rất nhanh đệ tử bốn viện đã phát hiện ra học trưởng thiên giới đi ra ngoài xem xét, tất cả đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía cảnh tượng của Anh hùng đài trên không trung.

Khi Thánh Viện tuyên bố muốn chiêu thu đệ tử tiến tu ở các vực cũng đã gây nên sóng gió rất lớn.

Thánh Viện, là kiêu ngạo của mọi người trong Long vực, cũng là nơi mà người trẻ tuổi của Long vực ngóng trông, đệ tử Thánh Viện bây giờ đều phải trải qua muôn vàn cố gắng mới gia nhập được Thánh Viện.

Đệ tử tiến tu đến là một loại phủ định đối với sự cố gắng của bọn họ, đặc biệt là đệ tử tiến tu ở đây một năm, đãi ngộ được hưởng thụ không khác gì các đệ tử bình thường.

Chuyện này khiến cho rất nhiều người trong Thánh vực không thể nào tiếp nhận được, cảm thấy đây là cách làm rất là ngu xuẩn.

Nhưng bởi uy vọng của Thánh Viện còn ở đó, cho dù trong Long vực tràn ngập tiếng phản đối, thế nhưng chuyện đệ tử tiến tu vẫn được thuận lợi đẩy mạnh, cho tới hôm nay.

Nếu không có cách nào ngăn cản, mọi người cũng muốn nhìn một chút xem những đệ tử tiến tu này có bao nhiêu năng lực.

Vừa vặn Thánh Viện chia làm ba cấp bậc loại đạt, tốt, ưu.

Cho tới nay, trình độ của toàn thể đệ tử tiến tu đã chứng thực sự bất mãn của mọi người, cho rằng bọn họ không có tư cách đi tới Thánh Viện tiến tu.

Đệ tử tiến tu loại ưu, đại diện cho trình độ không khác gì đệ tử Thánh Viện.

Có điều, cho tới nay, chỉ có một người Giang Thần đạt được tư cách này.

Rốt cuộc trình độ của người này ra sao, đây là chuyện khiến cho các đệ tử Thánh Viện rất là hiếu kỳ.

Từ hiện giờ xem ra, cảnh giới trung kỳ viên mãn khiến cho người ta cười lớn, làm cho bọn họ kiên định cho rằng các đệ tử tiến tu là rác rưởi.