Thần Võ Chiến Vương

Chương 214




Văn Tâm đi ăn xong trở về mới phát hiện ra ngoại trừ Cao Tiệm Ly ra thì những người khác không có tùy tiện tiến vào cửa truyền tống.

Nàng nhìn bóng người mang mặt nạ, nhớ tới đối phương sắp quyết chiến sinh tử, nàng không yên lòng, rất là lo lắng.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy có người gọi mình, xoay người nhìn lại thì lại phát hiện ra là nha hoàn bên cạnh mẫu thân của Giang Thần, dường như tên là Tuyết Nhi vậy.

- Cái gì? Phu nhân ngươi và những người khác đều bị binh sĩ thành phòng nhốt lại hay sao?

Hóa ra sau khi Phạm Đồ đánh người, đám binh lính xuất hiện không nói hai lời, lập tức mang người của Nam phong lĩnh đi.

Tuyết Nhi thừa dịp hỗn loạn chạy đi, vội vã tìm đến Sở Lạc cầu viện.

Từ trong miệng của Tuyết Nhi nàng đã hiểu được đã xảy ra chuyện gì, Sở Lạc cũng rất lo lắng.

Vào lúc này, tuyệt đối không thể đi quấy rối Giang Thần.

- Dẫn ta đi gặp vị đội trưởng kia.

Văn Tâm nói.

Dưới sự dẫn đường của Tuyết Nhi, Văn Tâm nhìn thấy phụ trách đội trưởng binh sĩ tuần tra thành phòng.

Binh sĩ thành phòng là đạo phòng tuyến thứ nhất của kinh thành, chức đội trưởng không phải là thứ mà người bình thường có thể đảm nhiệm được.

- Là Văn Tâm Quận chúa sao?

Đội trưởng binh sĩ Cao Hùng nhìn thấy nàng đến lại nở nụ cười sang sảng.

Có điều sau khi biết tại sao nàng tới đây, sắc mặt hắn biến đổi, biểu thị vào ngày quan trọng như hôm nay, những dã nhân từ đại sơn tới kia không hiểu quy củ ẩu đả, nhất định phải nghiêm trị.

Bất kể Văn Tâm nói ra sao cũng đều vô dụng.

- Cao Hùng đội trưởng, ngươi thân là đội trưởng binh sĩ thành phòng, lợi dụng chức vụ để lấy lòng Hắc Long thành, chuyện này rất không sáng suốt đó.

Văn Tâm lạnh lùng nói.

Cao Hùng biến sắc, tiếp theo nhún vai một cái, lại nói:

- Nếu như công chúa có ý kiến gì đó đối với chức vụ của ta thì có thể đi tìm Hoàng thượng, được rồi, ta phải tiếp tục tuần tra, đề phòng lại có thêm dã nhân tới gây sự.

- Đáng ghét.

Văn Tâm cắn chặt răng, nàng chỉ là Quận chúa, lực uy hiếp ở kinh thành không lớn, Cao Hùng có thể ngồi vào vị trí hôm nay, nhất định sau lưng sẽ có chỗ dựa, cho nên hắn mới dám vô lễ như vậy đối với nàng.

Nàng không định từ bỏ, cưỡi thuyền phi hành đi tới bảo tháp của Thiên Đạo môn.

- Ai ui, đây không phải Văn Tâm hay sao? Không đợi ở bên dưới nữa sao?

Bên trong rất nhiều đệ tử trong tháp, Thiên Lan nhìn thấy nàng xuất hiện lại lên tiếng châm chọc một tiếng.

Lúc vừa mới bắt đầu, Viên Hồng trưởng lão lấy lý do không gian của bảo tháp không đủ cho nên mới đuổi người của Nam phong lĩnh xuống được.

Văn Tâm và Mạnh Hạo đi tới biện hộ cho bọn họ, kết quả bị Viên Hồng trưởng lão nói một câu:

- Nếu như các ngươi thân thiết như vậy thì đồng thời đi xuống đi.

Cho dù Viên Hồng trưởng lão nói xong lời này không có công khai mời người xuống, thế nhưng nàng và Mạnh Hạo vẫn rời đi.

Bây giờ lại trở về, ngoại trừ ánh mắt khác thường và nụ cười trên sự đau khổ của người khác ra cũng sẽ không có người nào xua đuổi nàng.

Văn Tâm cúi đầu đi tới tầng cao nhất trên bảo tháp.

Lần này nàng đã học thông minh, không tìm Viên Hồng trưởng lão mà đi tới trước người đường chủ Hình Pháp đường, nói:

- Trưởng lão, ta có một chuyện bẩm báo.

- Nói.

Đường chủ lạnh nhạt nói.

Truyền Công trưởng lão và Viên Hồng trưởng lão ở bên cạnh tò mò nhìn sang.

Văn Tâm sắp xếp từ ngữ, nói chuyện xảy ra ở trên người Cao Nguyệt một lần.

Nghe xong, đường chủ Hình Pháp đường cau mày.

Gia quyến của đệ tử chân truyền bị binh sĩ thành phòng bắt về, chuyện này rất vướng tay chân.

Đặc biệt là vị này đệ tử chân truyền sống chết không rõ, càng làm cho hắn khó làm.

- Hồ đồ!

Lông mày rậm của Viên Hồng trưởng lão nhếch lên, tức giận nói:

- Văn Tâm, rốt cuộc ngươi có biết cái gì gọi là đúng mực hay không? Ngươi còn ngại ngày hôm nay không đủ mất mặt sao? Lại nói tới Giang Thần, những gia thuộc kia của hắn đến từ Thập vạn đại sơn, dã man vô lý, ta nhìn cũng cảm thấy phiền lòng, hiện tại lại còn gây sự đánh người nữa!

- Nhưng chung quy bọn họ vẫn là gia thuộc của đệ tử chân truyền, hơn nữa là người khác khiêu khích trước.

Văn Tâm nhắm mắt nói.

- Làm càn! Ngươi nói chuyện như vậy đối với Thái Thượng trưởng lão sao? Chuyện này, không nên nhắc lại nữa, muốn ta vì việc này mà mất mặt đi tìm hoàng triều can thiệp là không thể! Nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đi, bị bắt bao lâu thì nên chịu bấy lâu đi!

Viên Hồng trưởng lão quát lên.

Đường chủ Hình Pháp đường trầm ngâm không nói, Truyền Công trưởng lão và Dược trưởng lão vừa nhìn nhau, người sau nói:

- Chuyện này liên quan tới mặt mũi của Thiên Đạo môn, vẫn nên can thiệp thì hơn.

- Dược trưởng lão, ta biết quan hệ của ngươi và Giang Thần không tệ, thế nhưng sự thật rất mất mặt! Coi như ngày hôm nay Giang Thần ở đây, thậm chí trở thành một trong thập nhị cường thì ta cũng sẽ không đi quản, càng đừng nói tới hiện tại nữa.

Viên Hồng trưởng lão nói.

Lời này đã làm cho Dược trưởng lão tức giận không nhẹ, lần này người mang đội là Viên Hồng. Người nắm giữ quyền lên tiếng là Viên Hồng, vi phạm lệnh hắn chính là vi phạm ý tứ của chưởng giáo.

Đường chủ Hình Pháp đường đã có quyết định, Văn Tâm dựa vào nét mặt của hắn đã nhận được kết quả.

Truyền Công trưởng lão cũng không thể hi vọng được.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Văn Tâm không thể làm gì khác hơn là rời đi, lại nhận được lời cay nghiệt của Thiên Lan:

- Sao vừa tới lại đi rồi vậy?

- Không nên đắc ý! Sẽ có lúc ngươi hối hận!

Văn Tâm nhìn nàng quát một tiếng, liếc mắt nhìn Viên Hồng trưởng lão một chút.

Trở lại trên đất, Văn Tâm lắc đầu một cái với Tuyết Nhi đang rất chờ mong, biểu thị Thiên Đạo môn không chịu ra tay.

Nhìn dáng vẻ thất vọng và khổ sở của Tuyết Nhi, Văn Tâm quyết định thử lại một lần, lại đi tìm Cao Hùng.

- Văn Tâm Quận chúa, còn có chuyện gì nữa không?

Cao Hùng ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt mang theo vẻ trêu tức, rất hưởng thụ cảm giác một vị Quận chúa không làm gì được hắn.

- Cao Hùng đội trưởng, ta khuyên ngươi một câu, không nên làm chuyện khiến cho mình hối hận, thả những người kia, như vậy còn có khả năng cứu vãn được tình thế.

Văn Tâm cứng rắn nói.

Hai tay Cao Hùng ôm ở trước ngực, khẽ cười nói:

- Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ những dã nhân này còn có bối cảnh gì đặc biệt hay sao? Để ta nghĩ xem nào, Giang Thanh Vũ bị giam ở Hắc Long uyên, Giang Thần chết ở Vạn thú vực, còn có chuyện gì mà ta không biết sao?

- Xem ra ngươi hiểu rất rõ thế cuộc, vậy ta hỏi ngươi, nếu như Giang Thần không chết, cuối cùng còn nhận được tiêu chuẩn tiến tu, lúc đó ngươi sẽ cảm thấy ra sao chứ?

Văn Tâm nói.

Nụ cười của Cao Hùng cứng đờ, nếu là như vậy, như vậy phiền phức của hắn cũng không nhỏ.

Có điều, điều này có thể xảy ra được sao?

Nụ cười lại xuất hiện ở trên mặt của hắn, nói:

- Văn Tâm Quận chúa, quả thực ngươi đã nói đến trọng điểm, nhưng vấn đề là, chuyện này không thể nào xảy ra được.

- Như vậy, chúng ta cứ chờ mong đi, hiện giờ tốt nhất ngươi nên đối xử tốt với những người kia một chút, nếu không. Cho dù lời của ta nói chỉ có một chút khả năng nhỏ nhoi xảy ra thì ngươi cũng sẽ rất thảm.

Văn Tâm nói xong lời này lập tức xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của nàng, Cao Hùng đăm chiêu, lập tức bĩu môi khinh thường, không coi lời của nàng ra gì.

Văn Tâm trở lại quảng trường, nhìn thấy người trong thập nhị cường đã lục tục tiến vào cửa truyền tống, không còn lại mấy người nữa.

- Giang Thần, ta đã cố gắng rồi.

Ở trong lòng Văn Tâm thầm áy náy nói.

Nàng rất muốn đi vào báo cho Giang Thần biết chuyện này.

Nhưng mà, quyết chiến sinh tử sắp tới, tin tức này rất có khả năng tạo thành kết quả bất lợi cho hắn.

Lúc này, Giang Thần đột nhiên đứng dậy, đi vào cửa truyền tống.

Điều thú vị chính là, dường như Tam hoàng tử đang chờ đợi hắn, ngay khi chân trước của Giang Thần mới vừa đi vào thì chân sau của hắn cũng tiến vào cửa truyền tống ở bên cạnh, dường như muốn bắt đầu tranh phong trước khi bước vào trận chiến sinh tử vậy.

Văn Tâm đã bỏ qua cơ hội biết bên trong cửa truyền tống là cái gì, nàng chỉ nghe thấy người bên cạnh đang nói ảnh trong gương, phục chế và những từ ngữ làm cho nàng không hiểu ra sao.

- Nếu như thắng được Tam hoàng tử thì tiêu chuẩn tiến tu sẽ nằm trong tầm tay, đến lúc đó cũng sẽ có năng lực to lớn hơn.

Văn Tâm thầm nói.