Thần Võ Chiến Vương

Chương 176




Sau khi giải quyết ám sát tiểu đội, Giang Thần bắt đầu trừ độc cho mình.

Vừa nãy sát thủ Hắc Bạch môn nói độc dược của mình tuyệt diệu, thế nhưng Giang Thần không có để ở trong lòng, hắn biết độc dược trí mạng chân chính, số lượng chắc chắn sẽ không nhiều đến mức sát thủ có thể không ngừng phun ra như vậy.

Trái lại, loại độc dược dùng số lượng để khiến cho người ta dễ trúng chiêu là thứ dễ dàng hóa giải nhất.

Sự thực cũng là như vậy, thông qua mấy viên Giải Độc đan để áp chế độc tính này hắn đã thăm dò ra đại khái về độc tính, thông qua châm bạc, hắn bức độc lên trên ngón tay của mình.

Một giọt độc dược đen kịt, mùi tanh hôi xuất hiện, mà cảm giác khó chịu trong cơ thể kia cũng biến mất theo.

Lúc này, Bạch Hổ như một cơn gió vọt tới trước người hắn.

Ngày hôm qua khi bày trận, Bạch Hổ cũng ở nơi đây, vì lẽ đó sau khi thấy Giang Thần đến, con yêu thú này lập tức hiểu được hắn định làm gì.

Điều buồn cười chính là, những sát thủ kia còn tưởng rằng Bạch Hổ đã từ bỏ Giang Thần.

Bạch Hổ nhìn thấy Giang Thần không có chuyện gì vô cùng hưng phấn, đầu không ngừng cọ cọ vào ngực hắn.

Giang Thần chơi với Bạch Hổ một lúc, lại nghĩ đến tình cảnh bây giờ của hắn không phải là thời điểm để cao hứng.

- Chúng ta mau trở lại trong thành.

Giang Thần cưỡi Bạch Hổ chạy về Hùng thành, giờ phút này, cả tòa thành trì ngay cả một bóng người cũng không có, chẳng khác nào một toà quỷ thành.

- Nếu như tên đệ tử Thiên Đạo môn kia không nói sai thì có lẽ yêu thú cuồng triều sẽ tới rất nhanh.

Trốn ở Hùng thành không nhất định sẽ an toàn, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn so với bên ngoài.

Giang Thần thuận tiện nhìn một chút về khu vực trận pháp an toàn mà thế lực khắp nơi dùng để duy trì rèn luyện, để xem có thể chữa trị hay không.

Kết quả phát hiện ra Hùng thành chỉ là một phần của trận pháp, tất cả thành trì gộp lại mới hình thành một đại trận.

Giang Thần không có thời gian để đi tới mỗi một thành trì.

Bởi vì sau khi hắn trở về thành không bao lâu thì trên bầu trời sơn mạch xa xa có thể nhìn thấy một mảnh chim muông, đen kịt, che ngợp bầu trời xuất hiện.

Bạch Hổ bất an kêu to, báo động trước cho Giang Thần.

- Ta biết đó là cái gì rồi.

Giang Thần nở nụ cười rất bất đắc dĩ, đây là cửa ải khó thứ nhất mà hắn sắp phải đối mặt.

Không cần bao lâu, đủ loại yêu thú sẽ giống như thuỷ triều nhấn chìm mỗi một góc ở nơi này.

Hắn không có chỗ nào để trốn, dù cho là trên không trung thì cũng sẽ gặp phải tập kích.

Nhưng Giang Thần gặp nguy không loạn, nhanh chóng tìm một đống nhà thấp bé trong thành, không có cửa sổ, ở chính giữa đường phố.

Hắn muốn bày ra một môn trận pháp, dùng để ẩn náu.

Đối mặt với yêu thú cuồng chiều, dù cho là đại trận của Xích tiêu phong cũng không chống đỡ được, hiện tại Giang Thần gặp nguy mới bày trận, càng không thể nào làm được chuyện này.

Điều mà hắn muốn làm chính là, để yêu thú cho rằng trong thành không có bất kỳ người nào, tránh thoát yêu thú xung kích.

Chỉ là số lượng của yêu thú quá nhiều, Giang Thần cũng không nắm chắc nhiều lắm, đành phải nghe theo mệnh trời mà thôi.

Loại trận pháp này không cần quá nhiều thời gian, chưa tới một khắc đồng hồ đã hoàn thành được.

Giang Thần mang theo Bạch Hổ trốn vào bên trong.

- Tuyệt đối không nên phát ra bất kỳ động tĩnh gì cả.

Giang Thần nói.

Bạch Hổ hạ đầu xuống, như đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời vậy.

Rất nhanh, tiếng chim hót không giống bình thường vang lên ở trên không trung, to rõ chói tai, động tĩnh vỗ cánh không nhỏ, trên phố lớn ngõ nhỏ Hùng thành xuất hiện tiếng gió rít gào.

Nếu như Giang Thần trốn lên trên không trung, tất nhiên sẽ phải chịu bá chủ không trung chân chính công kích.

Sau đó, mặt đất bắt đầu chấn động, giống như thiên quân vạn mã đang công thành vậy.

Động tĩnh cách tường thành càng ngày càng gần, Giang Thần cũng càng ngày càng sốt sắng.

Ầm!

Rất nhanh, đầu tiên là cửa thành bị va nát nổ tiếp theo là động tĩnh cự thú va chạm với tường thành.

Tường thành không kiên trì được bao lâu thì đã bắt đầu sụp đổ.

- Ít nhất cũng có mấy chục đầu yêu thú thần cấp.

Giang Thần căng thẳng, đồng thời lại có vẻ kích động, muốn ra ngoài xem xem cảnh tượng đồ sộ vạn thú công thành, xem là như thế nào.

Bỗng nhiên, lông của Bạch Hổ dựng đứng lên, thấp giọng gầm thét nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

- Đừng nhúc nhích!

Giang Thần nói.

Yêu thú đã đi tới gần, có thể nghe thấy tiếng chúng nó đang chém giết lẫn nhau, có chút cửa sổ bị đánh vỡ, thậm chí có nhà trực tiếp bị một loại cự thú nào đó giẫm nát.

Rất nhanh, từng con yêu thú từ ngoài cửa chạy tới.

Trong lòng bàn tay Giang Thần đổ ra mồ hôi, trận pháp ẩn náu sẽ chỉ làm cho khí tức của mình không bại lộ mà thôi, nếu như đánh bậy đánh bạ bị phát hiện, hoặc là trực tiếp bị cự thú giẫm chết thì hắn cũng không còn gì để nói.

Điều kỳ quái chính là, lúc này Bạch Hổ lại rất là bình tĩnh, gối đầu lên trên đùi của Giang Thần.

Cùng lúc đó, các thế lực lớn trong Hỏa vực đều đang nhìn vào tình huống của Vạn thú vực.

Đến lúc này bọn họ cũng không phát hiện có cường giả Thông thiên cảnh tiến vào Vạn thú vực, tức là nói Thiên Đạo môn không có phái người tới cứu viện.

Hơn nữa hiện tại yêu thú muốn đoạt lại lãnh địa của mình, đã phát động cuồng triều.

Như vậy, nếu Giang Thần không chết vào trong tay của sát thủ Hắc Bạch môn thì sẽ là thú triều.

Rất nhanh, tin tức này thông qua các loại con đường mà truyền ra khắp Hỏa vực.

Không ngờ Thiên Đạo môn lại không cứu đệ tử nắm giữ Thần mạch, thực sự là kỳ quái.

Sau đó có người suy đoán lúc vừa bắt đầu Giang Thần đã bị sát thủ của Hắc Bạch môn giết chết, Thiên Đạo môn không cần thiết phải làm trái với quy củ, để Thông thiên cảnh tiến vào Vạn thú vực cứu người.

Có điều, Thiên Đạo môn vẫn không có xác định Giang Thần tử vong.

Ở bên trong môn phái, ghi chép tin tức của hắn vẫn biểu hiện hắn còn sống sót, Xích tiêu phong cũng giữ lại cho hắn, chuyện này khiến cho đầu óc của mọi người rất là mơ hồ.

Ai cũng không biết Thiên Đạo môn đang giở trò quỷ gì.

Cũng không lâu sau, sự chú ý của mọi người trong Hỏa vực từ trên người Giang Thần chuyển đến trên tỷ thí Thánh Viện.

Đã có tin tức rất rõ ràng truyền tới, ngày tỷ thí được quyết định vào ngày lập thu, địa điểm là ở trong đô thành của Đại Hạ vương triều.

Điều kiện là từ ba mươi tuổi trở xuống, nam nữ không hạn chế, mặc kệ thân thế.

Còn có tin tức khác nói, tuy rằng tiêu chuẩn sẽ là ba người đứng đầu mạnh nhất, thế nhưng nếu có người có biểu hiện xuất sắc, chỉ là bởi vì thân thế dẫn đến tài nguyên không đủ, hoặc là tuổi tác không lớn dẫn đến cảnh giới thấp hơn người khác thì cũng sẽ có cơ hội tiến vào Thánh Viện.

Điều này làm cho vô số người hưng phấn, như ăn phải xuân dược vậy.

Mỗi người đều cho mình là tồn tại đặc thù, đặc biệt là những đệ tử hàn môn kia, bọn họ thiếu hụt tài nguyên bồi dưỡng dẫn đến không bằng con cháu thế gia.

Tất cả đều muốn thừa cơ hội này để đại triển thân thủ.

Từ từ, dường như Giang Thần đã bị người ta quên lãng, mà biểu hiện của hắn ở Hỏa vực lại như là một đốm sao, nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt của tất cả mọi người, sau đó nhanh chóng biến mất.

Trải qua một thời gian nữa, cái tên này cũng sẽ không còn được người ta nhắc tới nữa.

Người, thế đạo này vốn là như vậy.

Lần thứ nhất tử vong là thân thể tiêu vong, mà cái chết thực sự đó là bị thế nhân lãng quên.

Vạn thú vực, Hùng thành.

Trải qua vạn thú đạp lên, cả tòa thành đã trở thành phế tích, có vô số căn nhà sụp đổ.

Căn nhà mà Giang Thần ẩn thân cũng đã sụp đổ.

Bỗng nhiên, ở trong chồng đá vụn kia truyền đến động tĩnh không nhỏ, giống như có thứ đồ gì đó đang nhúc nhích, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.

Khi nhúc nhích lần cuối cùng, phế tích xuất hiện một cái cửa động, trước khi nó sụp đổ lần nữa có hai đạo bóng đen nhanh chóng chui ra.

- Thực sự là mạo hiểm.

Giang Thần vỗ bụi ở trên người, rất nhanh hắn đã phát hiện ra không cần thiết, bởi vì khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều như nhau.

Bạch Hổ lắc thân thể, tro bụi đâu đâu cũng có.

Một người một thú không nói gì, đi tới đài phun trên quảng trường, cái đài phun này đã rách tả tơi, thế nhưng vẫn còn có nước phun ra ngoài.

Giang Thần tẩy rửa thân thể xong, sau đó uể oải ngồi xuống dưới đất.

Một lúc sau, hắn nghĩ tới tình cảnh bây giờ, mở miệng nói ra một câu.

- Tam hoàng tử, ta phải giết ngươi.